Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh giao tiếp của bản thân. Nói thật là ngày xưa tôi cũng vật vã lắm với cái món này, nhìn người ta nói chuyện với Tây mà mình thì ú ớ, chán không tả nổi.
Hành trình của tôi bắt đầu thế nào?
Ban đầu, tôi cũng như nhiều người, nghĩ là cứ học ngữ pháp cho thật chắc, từ vựng cho thật nhiều là sẽ nói được. Thế là tôi cày ngày cày đêm mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp, học thuộc cả đống từ mới. Kết quả là gì? Đọc hiểu thì cũng tàm tạm đấy, làm bài tập ngữ pháp thì cũng ổn, nhưng cứ mở miệng ra nói là y như rằng… cứng đờ. Chữ nghĩa bay đâu mất hết, đầu óc trống rỗng, lắp ba lắp bắp không thành câu.

Tôi nhận ra là mình sai hướng rồi. Giao tiếp mà, quan trọng nhất là phải NÓI, phải tương tác. Thế là tôi quyết định thay đổi cách tiếp cận.
Những bước cụ thể tôi đã làm:
Đầu tiên, tôi tìm cách tạo môi trường để mình được nói. Lúc đó tôi nghĩ đơn giản lắm:
- Tìm bạn học chung: Tôi rủ rê mấy đứa bạn cũng đang muốn cải thiện tiếng Anh. Chúng tôi hẹn nhau mỗi tuần vài buổi, chỉ để nói chuyện phiếm bằng tiếng Anh thôi. Sai cũng được, nói ngọng cũng được, miễn là nói. Ban đầu cũng ngại, nhưng dần dần quen, thấy tự tin hơn hẳn.
- Tận dụng công nghệ: Tôi mò mẫm mấy cái app học tiếng Anh mà có tính năng nói chuyện với AI hoặc kết nối với người bản xứ. Có cái thì miễn phí, có cái thì tốn chút đỉnh, nhưng tôi thấy khá hiệu quả để luyện phản xạ. Mình nói, máy nó nhận diện, nó sửa cho mình, cũng vui.
- Nghe và nhại lại: Tôi bắt đầu xem phim, nghe nhạc US-UK nhiều hơn. Nhưng không chỉ xem cho vui, tôi cố gắng nghe kỹ cách họ phát âm, ngữ điệu, rồi bắt chước nói theo. Nhiều khi ngồi lẩm bẩm một mình như thằng khùng vậy đó, nhưng kệ!
- Không sợ sai: Đây là điều tôi nghĩ quan trọng nhất. Trước kia tôi cứ sợ nói sai người ta cười. Sau này tôi nghĩ, mình học mà, sai là chuyện bình thường. Cứ mạnh dạn nói, sai thì sửa, dần dần sẽ tiến bộ. Chẳng ai cười người đang cố gắng cả.
Cứ như vậy, từng chút một, tôi bắt đầu cảm thấy việc nói tiếng Anh nó không còn đáng sợ nữa. Dĩ nhiên là chưa thể như người bản xứ được, nhưng ít ra tôi đã có thể tự tin trình bày ý kiến của mình, hỏi đường khi đi du lịch, hay đơn giản là “chém gió” vài câu với bạn bè quốc tế.
Quá trình này không hề nhanh chóng, nó đòi hỏi sự kiên trì và thực hành đều đặn. Tôi bắt đầu từ việc đặt mục tiêu nhỏ, ví dụ như tuần này phải nói được 5 câu hoàn chỉnh về một chủ đề nào đó. Rồi dần dần tăng độ khó lên.
Kết quả đến giờ
Đến bây giờ, tôi vẫn tiếp tục học mỗi ngày. Có thể ngữ pháp của tôi vẫn chưa phải là siêu đỉnh, từ vựng có lúc vẫn thiếu, nhưng tôi đã có thể giao tiếp một cách tương đối thoải mái. Cái cảm giác tự mình nói chuyện được với người nước ngoài, hiểu họ nói gì và họ cũng hiểu mình, nó thích thú lắm mọi người ạ.
Vậy đó, hành trình của tôi nó cũng đơn giản vậy thôi. Quan trọng là tìm đúng cách và kiên trì theo đuổi. Hy vọng chút chia sẻ này của tôi có thể giúp ích được cho ai đó đang loay hoay trên con đường chinh phục tiếng Anh giao tiếp nhé. Cứ mạnh dạn lên!