Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về hành trình tự dạy tiếng Anh cho cu cậu nhà tôi, cụ thể là cái Unit 1 trong sách lớp 2. Chuyện là dạo này ở nhà nhiều, trường lớp của bọn nhỏ cũng chập chờn lúc học lúc nghỉ, nên tôi quyết định xắn tay vào luôn.
Bắt đầu từ đâu đây?
Thú thực là ban đầu tôi cũng hơi hoang mang. Sách giáo khoa thì có đấy, nhưng làm sao để thằng bé nó hứng thú học mới là chuyện. Tôi lôi sách ra ngó nghiêng trước. Unit 1: “My new friends” – à, chủ đề này có vẻ gần gũi, xoay quanh việc chào hỏi, giới thiệu tên, hỏi thăm sức khỏe. Cũng may là kiến thức không quá phức tạp.

Tôi nhớ lại hồi mình đi học, cô giáo hay cho chơi trò chơi, hát hò. Thế là tôi bắt đầu lên kế hoạch:
- Chuẩn bị học liệu “cây nhà lá vườn”: Tôi lấy mấy tờ bìa cứng, cắt ra làm flashcards. Một mặt ghi từ mới như “Hello”, “Hi”, “Goodbye”, “My name’s…”, “What’s your name?”, “How are you?”. Mặt kia tôi cố gắng vẽ mấy hình minh họa ngộ nghĩnh, dù tay nghề vẽ của tôi thì… thôi không bàn tới.
- Tìm kiếm tài liệu hỗ trợ: Lên mạng tìm mấy bài hát tiếng Anh cho trẻ con có chủ đề chào hỏi. Mấy bài như “Hello Song” hay “What’s Your Name Song” khá là phổ biến và dễ thuộc.
Quá trình thực hành cụ thể
Đầu tiên, tôi cho thằng bé làm quen với các từ vựng cơ bản qua flashcards. Cứ giơ lên rồi đọc to, rõ ràng, bắt nó đọc theo. Lúc đầu nó còn ngọng líu ngọng lô, “Hello” thành “Heo-lô”, nhưng kệ, cứ từ từ. Tôi không đặt nặng chuyện phát âm phải chuẩn 100% ngay lập tức, quan trọng là nó dám nói đã.
Sau đó, tôi bắt đầu ghép vào các mẫu câu đơn giản:
- “Hello, I’m [tên bố].” rồi chỉ vào nó “What’s your name?”
- Nó trả lời được “My name’s [tên con].” là tôi vỗ tay khen tới tấp. Trẻ con mà, được khen là thích lắm.
- Rồi đến “How are you?” – “I’m fine, thank you.” Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Biến giờ học thành giờ chơi:
Để đỡ nhàm chán, tôi bày ra mấy trò. Ví dụ, tôi lấy con gấu bông của nó ra, giả giọng nói “Hello! What’s your name?” rồi cho thằng bé đóng vai người bạn mới, trả lời lại. Hoặc là hai bố con cùng nhau hát mấy bài hát tiếng Anh đã tìm được. Vừa hát vừa làm động tác minh họa, thằng bé cười khanh khách.
Thỉnh thoảng, tôi còn cố tình nói sai để nó sửa. Ví dụ, tôi chỉ vào nó rồi nói “My name’s [tên con].” Nó sẽ vênh mặt lên bảo “No! Your name’s [tên bố]!” Thế là lại có cớ để ôn lại cấu trúc.
Kết quả và những điều rút ra
Sau khoảng một tuần miệt mài, cu cậu nhà tôi cũng đã nắm được kha khá từ vựng và mẫu câu cơ bản của Unit 1. Nó có thể tự tin chào hỏi và giới thiệu tên mình bằng tiếng Anh, tuy đôi lúc vẫn còn hơi vấp váp. Quan trọng nhất là nó không còn sợ môn tiếng Anh nữa, thậm chí còn tỏ ra khá hào hứng mỗi khi đến “giờ học cùng bố”.

Tôi nhận ra một điều là, dạy cho trẻ con, nhất là ở lứa tuổi lớp 2 này, sự kiên nhẫn và sáng tạo là cực kỳ quan trọng. Đừng ép buộc hay đặt nặng thành tích quá. Cứ từ từ, mưa dầm thấm lâu. Tạo không khí vui vẻ, thoải mái thì các con sẽ tiếp thu nhanh hơn nhiều.
Với lại, bản thân mình cũng phải làm gương. Mình phát âm có thể không chuẩn như người bản xứ, nhưng mình chịu khó học cùng con, con nó nhìn vào cũng có động lực hơn. Đây cũng là một cách hay để bố con thêm gắn kết. Vậy là tôi đã “hoàn thành nhiệm vụ” với Unit 1. Chuẩn bị tinh thần cho Unit 2 thôi!