Chào mọi người, hôm nay tôi lại lên đây chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình, lần này là về cái bài Unit 9 tiếng Anh lớp 6. Chuyện là thằng cu nhà tôi đến bài này tự dưng nó cứ ngơ ngơ ra, bảo khó hiểu. Tôi thì cũng không phải giáo viên gì đâu, nhưng con mình học thì mình cũng phải ngó qua xem thế nào.
Bắt đầu tìm hiểu vấn đề
Đầu tiên, tôi lôi sách giáo khoa của nó ra xem. Unit 9 này hình như chủ đề là “Cities of the World” thì phải, rồi có mấy cái cấu trúc kiểu “What will the weather be like tomorrow?” hay “What will you do?”. Ngó qua thì thấy cũng không có gì đánh đố lắm, toàn từ vựng về thành phố, địa điểm, rồi thì tương lai đơn. Nhưng mà sách nó trình bày hơi khô khan, toàn chữ là chữ, hình ảnh thì cũng có nhưng không hấp dẫn bọn trẻ con bây giờ.

Thằng nhóc nhà tôi thì nó cứ kêu là nhiều từ mới quá, rồi thì cái “will” với “won’t” nó dùng loạn cả lên. Tôi nhớ hồi xưa mình học cũng thế, cứ nhồi nhét một đống từ với ngữ pháp, xong đến lúc dùng thì lại chẳng biết nói gì. Thế là tôi quyết định phải tìm cách khác để nó dễ vào hơn.
Quá trình thực hành cùng con
Tôi bắt đầu bằng việc ngồi cạnh nó, không phải để giảng giải lý thuyết suông. Tôi hỏi nó thích thành phố nào nhất trên thế giới. Nó bảo thích Tokyo. Ờ, tốt!
- Bước 1: Khơi gợi hứng thú. Tôi mở luôn Google Maps, tìm Tokyo. Xoay xoay, phóng to thu nhỏ mấy cái địa điểm nổi tiếng. Vừa chỉ vừa hỏi: “Đây là đâu nhỉ? Con có biết không?”. Rồi tôi tìm thêm hình ảnh, video ngắn về Tokyo nữa. Thằng bé mắt sáng lên hẳn.
- Bước 2: Học từ vựng qua hình ảnh thực tế. Thay vì bắt nó chép phạt từ “tower”, “museum”, “stadium”, tôi chỉ vào Tokyo Skytree rồi nói “This is a very tall tower.” Hay là mấy cái bảo tàng, sân vận động, cứ có hình ảnh là tôi gắn từ vào. Nó nhớ nhanh hơn hẳn. Mấy từ mô tả thời tiết như “sunny”, “rainy”, “cold” thì tôi liên hệ luôn với dự báo thời tiết hàng ngày.
- Bước 3: Ngữ pháp qua trò chuyện. Đến cái phần “will” và “won’t”, tôi không giải thích cấu trúc S + will + V gì sất. Tôi hỏi nó: “If you go to Tokyo, what will you do?”. Nó ậm ờ một lúc, rồi cũng nghĩ ra được vài câu đơn giản kiểu “I will visit Disneyland” hay “I will eat sushi”. Tôi sửa lại cho đúng một chút, rồi khuyến khích nó nói thêm. Rồi tôi hỏi tiếp “Will you climb Mount Fuji?”. Nếu nó bảo không, tôi hướng dẫn “No, I won’t.” Cứ thế, qua lại vài câu hỏi về những dự định, những điều nó muốn làm, tự dưng cái thì tương lai đơn nó vào đầu lúc nào không hay.
- Bước 4: Luyện tập nhẹ nhàng. Tôi kiếm mấy cái bài tập đơn giản trên mạng, kiểu điền từ vào chỗ trống có hình ảnh minh họa, hoặc là nối câu hỏi với câu trả lời. Quan trọng là không đặt nặng điểm số, sai thì sửa, chủ yếu để nó quen mặt chữ và cách dùng.
Kết quả và cảm nhận
Sau vài buổi “vật lộn” kiểu đấy, thằng cu nhà tôi có vẻ đỡ sợ Unit 9 hơn hẳn. Nó bắt đầu chủ động hỏi về các thành phố khác, rồi còn tập đặt câu với “will” nữa chứ. Tất nhiên là vẫn còn sai sót, nhưng cái chính là nó không còn thấy tiếng Anh là một thứ gì đó quá xa vời, khó nhằn.
Tôi thấy nhiều khi sách giáo khoa nó cứ cứng nhắc quá, không thực tế với bọn trẻ. Mình là phụ huynh, chịu khó tìm tòi, biến tấu đi một tí, gắn việc học với những thứ gần gũi, thú vị thì con cái nó tiếp thu nhanh hơn nhiều. Chứ cứ ép học theo kiểu truyền thống thì tội nghiệp bọn nhỏ lắm. Đấy, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy thôi, chia sẻ để các bố mẹ khác có con đang học lớp 6 tham khảo, biết đâu lại có ích. Quan trọng là bọn trẻ nó thấy hứng thú, có hứng thú là sẽ tự giác học thôi.