Chào mọi người, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi nên tôi lại lôi cái “thú vui” ghi chép của mình ra đây. Chuyện là thế này, dạo gần đây tôi có dịp xem lại cuốn sách tiếng Anh lớp 7, cụ thể là trang 56.
Nhớ hồi con bé cháu nhà tôi học đến bài này, nó cứ kêu trời kêu đất là khó. Bố mẹ nó thì sốt sắng, cứ nghĩ con mình học dốt tiếng Anh.

Tôi mới lật ra xem thử, thực ra trang 56 này cũng không có gì gọi là quá đánh đố đâu. Vài ba bài tập điền từ, nối câu, đọc hiểu đoạn văn ngắn. Mấy cái này thì sách nào chả có.
Vậy vấn đề ở đâu?
Tôi ngồi ngẫm nghĩ một hồi, rồi quan sát cách con bé học. À, thì ra không phải tại sách, cũng chả phải tại trang 56 làm nó “khó ở”.
- Vấn đề là con bé nó học vẹt, học không có sự liên kết. Cứ thấy từ mới là cắm đầu cắm cổ học thuộc nghĩa tiếng Việt, mà không hiểu ngữ cảnh.
- Bài tập thì cứ làm cho có, đúng sai không quan trọng bằng việc “hoàn thành nhiệm vụ”.
- Quan trọng hơn là nó không có hứng thú. Cứ nhắc đến tiếng Anh là mặt mày xịu xuống.
Thế là tôi bắt đầu “thực hành” với nó. Đầu tiên, tôi không bắt nó làm bài tập ngay.
Tôi lấy mấy cái từ vựng trong bài, thử đặt câu ví dụ hài hước, gắn với mấy nhân vật hoạt hình nó thích. Xong rồi hai dì cháu cùng chơi trò đoán từ, diễn tả từ bằng hành động. Ban đầu nó còn ngượng ngùng, sau thì cười khanh khách.
Rồi đến phần đọc hiểu, tôi cũng không bắt nó dịch từng chữ. Tôi gợi ý cho nó đọc lướt tìm ý chính, đoán nghĩa của từ dựa vào câu xung quanh. Chỗ nào khó quá thì tôi giải thích bằng cách đơn giản nhất.
Sau vài buổi “vật lộn” kiểu đó, con bé nó bắt đầu thấy tiếng Anh không còn đáng sợ nữa. Trang 56 kia, nó tự giác lôi ra làm, còn hỏi tôi mấy câu nó chưa chắc chắn. Kết quả là điểm số cải thiện thấy rõ.
Đấy, đôi khi vấn đề không nằm ở nội dung sách vở đâu mọi người ạ. Quan trọng là mình tìm cách khơi gợi được sự hứng thú và có phương pháp tiếp cận phù hợp. Chứ cứ ép học theo kiểu truyền thống thì tội tụi nhỏ lắm.

Giờ thỉnh thoảng tôi vẫn lôi sách cũ ra xem, mỗi trang sách lại gợi nhớ một kỷ niệm. Cũng là một cách hay để “ôn bài” đấy chứ, phải không nào?