Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình học tiếng Anh mỗi ngày của tôi. Nói thật là ban đầu cũng chẳng có kế hoạch gì ghê gớm đâu, kiểu như thấy người ta học thì mình cũng học cho bằng bạn bằng bè thôi.
Khởi đầu gian nan
Lúc mới bắt đầu, tôi cũng loay hoay lắm. Tôi tải về một đống ứng dụng học tiếng Anh, nào là Elsa Speak, nào là Duolingo. Mở lên học được vài bữa thì thấy chán, từ vựng thì cứ học trước quên sau. Tôi cũng thử mua mấy cuốn sách ngữ pháp dày cộp về cày, đọc được vài trang là mắt đã díp lại rồi. Thật sự là nản! Cảm giác như tiếng Anh nó là một cái gì đó quá xa vời, không thể nào chinh phục được.

Tôi còn nhớ có lần thử xem phim Mỹ không có phụ đề. Ôi thôi, diễn viên nói như bắn súng liên thanh, tôi chả hiểu họ nói cái gì sất. Cảm giác bất lực kinh khủng. Lúc đó tôi nghĩ, chắc mình không có năng khiếu với ngoại ngữ rồi, bỏ cuộc thôi.
Tìm ra lối đi riêng
Nhưng rồi, có một lần tôi tình cờ xem được một video chia sẻ của một bạn trên mạng. Bạn ấy nói rằng không cần phải học theo kiểu nhồi nhét, cứ tìm cái gì mình thích mà liên quan đến tiếng Anh rồi từ từ ngấm. Tôi thấy cũng có lý.
Thế là tôi bắt đầu thay đổi cách tiếp cận. Thay vì ép mình học ngữ pháp khô khan, tôi chuyển sang nghe nhạc US-UK. Mấy bài hát mình thích, tôi tìm lời rồi ngân nga hát theo. Ban đầu thì phát âm sai tùm lum, nhưng mà vui. Dần dần, tôi cũng quen được với ngữ điệu và một vài từ vựng hay dùng.
Sau đó, tôi tìm đến mấy kênh YouTube dạy tiếng Anh kiểu vui vui, hài hước. Họ dạy qua các tình huống thực tế, qua phim ảnh, chứ không phải chỉ là công thức A, B, C. Tôi cũng bắt đầu tập xem phim có phụ đề tiếng Anh, cố gắng đoán nghĩa của từ dựa vào ngữ cảnh. Khó đấy, nhưng mà đỡ hơn là không hiểu gì.
Duy trì thói quen mỗi ngày
Đến bây giờ, việc học tiếng Anh của tôi nó thành một thói quen rồi. Mỗi ngày tôi đều cố gắng dành ra ít nhất 30 phút đến 1 tiếng cho nó. Cụ thể là:
- Buổi sáng: Lúc đánh răng rửa mặt, tôi hay mở một podcast tiếng Anh ngắn để nghe. Nghe hiểu được bao nhiêu thì hiểu, chủ yếu là để tai mình quen với âm điệu.
- Lúc rảnh trong ngày: Tôi hay lướt mấy trang tin tức bằng tiếng Anh đơn giản, ví dụ như VOA Learning English. Đọc chậm thôi, vừa đọc vừa tra từ mới.
- Buổi tối: Trước khi đi ngủ, tôi thường xem một tập phim ngắn hoặc một video YouTube bằng tiếng Anh (có bật phụ đề tiếng Anh). Hoặc là tôi sẽ dùng app Anki để ôn lại từ vựng đã học.
Thỉnh thoảng, tôi cũng cố gắng tự nói chuyện một mình bằng tiếng Anh, tưởng tượng ra các tình huống giao tiếp. Nghe thì hơi kỳ cục, nhưng mà nó giúp tôi luyện phản xạ. Hoặc là tham gia mấy nhóm chat tiếng Anh, mạnh dạn gõ vài câu, sai thì sửa, không sao cả.
Thành quả và cảm nhận
Sau một thời gian kiên trì, tôi thấy tiếng Anh của mình cũng có tiến bộ. Tất nhiên là chưa thể nào như người bản xứ được, nhưng ít ra thì tôi cũng tự tin hơn khi đọc tài liệu tiếng Anh, xem phim không còn quá phụ thuộc vào phụ đề Việt nữa. Gặp người nước ngoài cũng dám mở miệng nói vài câu, dù còn lắp bắp.

Quan trọng nhất là tôi không còn thấy sợ tiếng Anh nữa. Tôi nhận ra là học ngoại ngữ nó là cả một quá trình dài, không thể ngày một ngày hai mà giỏi ngay được. Cứ từ từ, mỗi ngày một chút, mưa dầm thấm lâu thôi. Tìm được niềm vui trong việc học là điều cốt lõi.
Đó là toàn bộ quá trình “vật lộn” với tiếng Anh của tôi. Hy vọng là chia sẻ này của tôi có thể giúp ích được cho ai đó đang trên con đường chinh phục ngôn ngữ này. Cứ kiên trì nhé!