Lúc chuẩn bị dạy bé con nhà mình tiếng Anh, nghe bảo chơi trò chơi dễ học hơn học kiểu truyền thống. Được cái mình lười nghiên cứu lắm, nghĩ thôi thì làm đại vài trò coi sao.
Khởi đầu với đồ trong nhà
Mình lục hết mấy thứ trong phòng khách ra. Thú nhồi bông cũ, cái ly nhựa hình con vật, thậm chí lôi luôn mấy cái vớ đủ màu. Xếp tất cả ra sàn nhà, ngồi bệt xuống bày trò “Flashcard Vớ Vẩn”.

- Bước 1: Nhặt một cái vớ lên, chỉ vào màu vàng nói “Yellow!” giọng hào hứng.
- Bước 2: Đưa cái vớ cho con bé chờ nó lặp lại. Ai ngờ con bé cầm vứt xuống đất cười khúc khích, quay ra ngậm thú bông.
- Bước 3: Thử nhồi nhét tay vào cái vớ làm con rối, giả giọng nói “Hello! I am Yellow Sock!” mà thấy nó nhìn mình như thấy người ngoài hành tinh.
Tới luôn trò chạy nhảy
Thấy đồ vật không ăn thua, chuyển qua trò vận động. Dùng phấn màu chấm mấy chấm to đùng trên sàn. Viết số 1,2,3 trên giấy nhỏ (thật ra chỉ kịp viết đại 1 tờ giấy số 1, còn số 2 viết bậy bằng bút dạ lên chính bàn tay mình).
Kêu con bé: “Baby! Jump to số… ONE!” vừa kêu vừa nhảy tưng tưng vào chấm phấn. Được cái lúc đó thấy mẹ nhảy như khỉ, con bé cười sặc sụa chạy theo nhảy tới chấm phấn. Đứng được 3 giây, nó chồm ngay tới nhìn cái tay mình đang giơ cao tờ giấy số 1 mà giằng chơi. Giằng được thì xé “rẹt” một cái. Trong lúc mình xử lý đống giấy vụn, con bé chạy mất. Kết quả: nhảy được 1 lần.
Trò cuối cùng – thả đồ chơi vào thau nước
Gần kiệt sức, mình vớ đại cái thau nhựa trong bếp đổ nước vào, lấy chục đồ chơi hình thù quăng đại xuống nước. Con thấy nước là chạy lại ngay. Liền chỉ cái xe đồ chơi màu đỏ đang nổi lềnh bềnh: “Red car!”. Con bé nghe xong, không thèm nói gì, thò tay vớ ngay cái xe ném “tùm” ra ngoài thau, nước bắn tóe đầy mặt mình. Chưa kịp lau mặt thì thấy nó đang cầm khăn mặt gần đó lau sàn. Mình ôm đầu rên: “Không phải, con ơi! Đây là water, không phải để lau nhà!”. Tối muốn khóc.
Kết quả sau buổi chiều vật lộn?
Sau ba trò thất bát, mặt mình ướt nhẹp, nhà cửa tan hoang. Chỉ còn đủ sức ngồi thở dốc nhìn đồ chơi ngổn ngang. Thấy gì? Con bé vẫn cầm cái vớ màu vàng, huơ huơ trong tay nói “Bye bye!” với cái ly nhựa. Hóa ra nó vẫn học được, không phải từ cái mình dạy. Đành mấy hôm sau đổi trò khác vậy. Mấy món đồ chơi bình thường chứ mình chịu không đủ kiên nhẫn làm thẻ flashcard mẫu giáo nữa.