Hôm nay tớ muốn chia sẻ chuyện tớ làm thử với thằng cu nhà tớ. Tớ đau đầu mãi làm sao để nó chịu nói tiếng Anh tự nhiên. Lúc đầu đúng là cực hình.
Bắt Đầu Vật Lộn
Tớ lên mạng search mấy câu tiếng Anh đơn giản, kiểu “Can I have water, please?” hay “I want to play”. Tìm được một mớ, in ra cắt thành từng mảnh giấy nhỏ. Tưởng dễ mà đời không như là mơ.
Giờ ăn sáng, tớ giơ tấm thẻ “I want milk” lên trước mặt cu cậu. Nó nhìn tớ như nhìn người ngoài hành tinh: “Mẹ ơi, sao mẹ cầm giấy?” Rồi nó quay sang gào:”Sữa! Sữa đâu!”. Tức muốn xỉu.
Mưa Dầm Thấm Lâu
Tớ không bỏ cuộc. Mỗi ngày tớ nhét mấy tấm thẻ đó vào tình huống thực tế:
- Đi chơi công viên: Giơ thẻ “I want to swing” lên trước khi cho nó lên xích đu. Bắt nó nhắc lại mới được chơi.
- Trước giờ tắm: Chặn cửa, giơ thẻ “Can you help me?” kiên quyết đợi nó nói xong mới cho vào.
- Ăn trưa: Thẻ “Yummy!” bắt buộc phải hét lên sau miếng đầu tiên.
Thằng bé lúc đầu nhăn nhó phụng phịu, nói như bị ép, ngọng líu ngọng lô. Nhưng lâu dần, quen mồm.
Phát Hiện Bất Ngờ
Rồi một hôm đang xem phim hoạt hình, thằng cu tự dưng quay sang: “Mommy, I want water, please!”. Trời ơi, tớ tưởng nhầm tai! Không thẻ, không nhắc gì hết, nó buột miệng ra luôn câu đầy đủ. Mừng muốn khóc! Từ lúc đó, mấy câu cơ bản nó xài khá tự nhiên.
Bài Học Nhớ Đời
Làm xong cái “thí nghiệm” này, tớ rút ra vài điều:
- Ép quá thì hóa ra đấm. Lúc đầu tớ căng quá, hai mẹ con như đánh vật. Phải kiên nhẫn chờ, rồi tự nó sẽ nhập tâm.
- Càng thực tế càng tốt. Chỉ học trên giấy không ăn thua. Phải dí vào tình huống nó đang cần, đang muốn gì đó, nó mới chịu nói.
- Đừng tham. Tặng thèm ôm cả rừng câu phức tạp. Bắt đầu bằng 5-7 câu ngắn gọn, gần gũi nhất thôi. Xài nhuần nhuyễn rồi tính tiếp.
- Quan trọng nhất: Nhất cử nhất động của cha mẹ là động lực lớn nhất. Con nói được câu nào, dù ngọng dù sai, phải reo hò tán thưởng như nó vừa đoạt giải Nobel. Cái này hữu hiệu hơn kẹo bánh gấp vạn lần!
Tại sao tớ biết? Vì mỗi sáng giờ thằng cu thòm thèm: “Mommy, milk please!” mà tớ hạnh phúc cả ngày. Nhọc nhưng thấy đáng lắm mọi người ạ!