Vài Ngày Đầu Rối Bời
Chán lắm mọi người ơi! Thấy mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm bi bô tiếng Anh mà con mình mở Youtube toàn coi mấy cái quảng cáo đồ chơi vớ vẩn. Quyết định lên mạng sục sạo các chương trình tự học tiếng Anh online. Lúc đầu cứ nghĩ đơn giản: mở app ra cho con học thôi. Ai ngờ…
Tải về mấy app nổi tiếng. Cho con cầm điện thoại, nghĩ bụng “Ừ, cho học 15 phút cũng được”. Mới được 5 phút, thằng cu nhà mình đã bấm ra ngoài chạy qua chạy lại, mắt dán vào mấy video ca nhạc thiếu nhi. Cố gắng kéo nó lại, nó nhăn nhó “Con mệt rồi!”. Chán nản vô cùng.

Mò Mẫm Tìm Cách Áp Dụng
Nghĩ lại không ổn, chắc mình làm sai cách rồi. Đọc thử chỉ dẫn cho cha mẹ trong mấy app đó mới vỡ lẽ. Hoá ra phải có lịch trình cụ thể, đâu phải mở đại ra là xong. Mình bắt đầu vạch ra kế hoạch nho nhỏ:
- Thời gian học: Chỉ 10-15 phút/ngày, cố định lúc 7h tối – sau khi ăn xong và trước khi tắm.
- Không gian học: Chỗ bàn học của con, dọn hết đồ chơi lung tung đi, chỉ để điện thoại/tablet + 1 cái đồng hồ bấm giờ mini.
- Ngồi cùng con: Ngồm cạnh, không can thiệp nhưng nhắc nhở nhẹ nếu nó lơ đãng. Không để con tự học 1 mình nữa!
Lọ mọ in ra mấy tấm thẻ từ vựng hình con vật, quả cây dễ thương rồi dán quanh nhà. Để tranh thủ nhìn thấy là hỏi lại nó, kiểu “Ô kìa! Con Mèo tiếng Anh nói sao con?”. Lúc đầu nó còn lười, nhưng được khen vài lần cái là hào hứng trả lời.
Lên Dây Cót Kiên Trì
Tuần đầu tiên áp dụng đúng lịch, đánh vật kinh khủng. Ngày 1 thì đúng giờ, ngày 2 nó đòi đi chơi, ngày 3 nó giả vờ đau bụng… Mình cứ nghiêm mặt nói “Học xong đi chơi/đi tắm liền”, rồi cầm đồng hồ bấm giờ đặt lên bàn. Kỳ diệu cái là nhìn đồng hồ đếm lùi, nó lại có vẻ tập trung hơn? Chắc kiểu “Chạy đi, muốn mau hết giờ”. Haha!
Kết hợp thêm mấy trò chơi nho nhỏ kiểu như: Học xong 5 từ mới thì được chơi “Đập tay tìm thẻ” (mình giấu thẻ, nó đập tay vào thẻ đúng từ mình đọc). Có cái để mong đợi nên nó học hăng hơn hẳn.
Kết Quả Ngoài Mong Đợi?
Sau gần 2 tháng lê lết, giờ này nhìn lại cũng thấy phấn khởi. Vẫn còn những hôm nó ườn oài không muốn học, nhưng đa số là tự giác ngồi vào bàn khi đến giờ. Mấy câu chào cơ bản như “Good morning!”, “Thank you!” nó dùng suốt ngày, đôi lúc còn pha trộn cả tiếng Việt kiểu “Mẹ ơi, con đói. I’m hungry!”. Nghe buồn cười nhưng là dấu hiệu tốt.
Cái được nhất không phải là nó biết nhiều từ đâu, mà là thấy nó hứng thú với âm thanh tiếng Anh. Bật bài hát lên là nó lắc lư, nghe phim hoạt hình thấy từ quen là hét lên “Con biết đó!”. Cả nhà cũng nhờ vậy mà học lỏm theo được vài từ. Dù còn chật vật lắm mới thành nề nếp được, nhưng cứ từ từ mà kiên nhẫn mọi người ạ!