Hôm nay tui muốn kể chuyện luyện nghe tiếng Anh của bản thân cho mấy đứa mới tập tành giống tui hồi xưa. Nhớ như in cái cảm giác mở file nghe ra mà nghe như tượng gỗ luôn á.
Mở Đầu Toàn Nước Ối
Hồi đó tui cứ nghĩ học nghe dễ ẹc, ra tiệm sách mua đại mấy đĩa CD dạy nghe trình độ “beginner” về bật lên. Bỏ CD vào máy tính, đeo tai nghe vào là… hết biết. Người ta nói cái gì nghe chả hiểu chữ nào, cứ như nghe bà bán xôi đọc rap. Tui còn cố ngồi chép chính tả nữa cơ, chép đại mấy từ nghe giống giống. Coi lại thì toàn sai be bét, kiểu nghe “I eat” thành “hải ích” gì đó. Ngồi 2 tiếng mà đầu nặng trịch, chỉ muốn đập đĩa.
Mò Mẫm Đường Mới
Tui bực quá nghỉ một tuần không đụng đến. Xong rồi tự nghĩ “thôi chắc tại tui đốt cháy giai đoạn”. Lần này tui làm khác:
- Thứ nhất: tìm cái gì dễ hơn nữa. Vứt mấy cái đĩa “beginner” đi vì nó dối già. Lên tìm video trẻ con dạy đánh vần ABC, coi đi coi lại như trẻ con luôn.
- Thứ hai: đọc script trước khi nghe. Tức là coi trước phần đối thoại viết ra, đọc hiểu qua một lượt xong mới bật tiếng lên nghe. Kiểu như xem đáp án trước khi làm bài.
- Thứ ba: chọn cái gì thú vị. Thay vì nghe mấy bài khô khan kiểu “This is a pen”, tui chuyển sang nghe người ta dạy nấu ăn hay review đồ chơi. Nghe chủ đề mình thích đỡ chán hơn nhiều.
Cái Nút Thắt Nó Bung Ra
Rồi một bữa lang thang trên Youtube, tui thử gõ “simple listening for lazy people” thì ra cái kênh của một ông Tây lông vàng. Ông này nói chậm vãi, kiểu:
“Hello…… I…… am…… James”
mỗi từ kéo dài 2 giây. Trời ơi, tui như bơ vơ giữa biển gặp phao. Ông nói chậm tới mức tui kịp lẩm bẩm theo từng chữ. Nghe xong 1 video 5 phút mà hiểu được 70%, mừng rơi nước mắt luôn chứ đùa.
Tui bắt đầu bắt chước cách ông James đó:
- Ngày nào cũng nghe 1 video của ổng
- Chạy đi chạy lại 1 đoạn 10 giây tới khi nghe rõ từng âm
- Không cố chép chính tả nữa, thay bằng nhại lại y chang giọng
Bất Ngờ Không Tưởng
Khoảng sau 3 tuần tự xưng “đệ tử của thầy James”, tui thử nghe sang kênh khác. Bật random một video travel vlog. Bỗng dưng… tui nghe hiểu được cả cụm “next destination” và “local market”. Tưởng lầm tai nên coi phụ đề lại, đúng thiệt! Lúc đó muốn nhảy cẫng lên mà la làng. Đéo ngờ cái cách “tập đi trước khi chạy” này lại hiệu nghiệm thật.
Giờ nghĩ lại, khởi đầu cứ tìm cái gì:
- Nói chậm như rùa bò
- Chủ đề dễ nuốt (ăn uống, du lịch)
- Bỏ qua chuyện “nghe được bao nhiêu %”
Thế mà lên tay thiệt đấy. Còn giờ tui vẫn nghe James mỗi sáng như uống cafe, ông thầy này đúng là cứu tinh của thằng nghe điếc như tui!