Chào mọi người, hôm nay tôi xin chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình trong việc tìm lớp tiếng Anh cho thằng cu nhà tôi. Chuyện cũng không có gì to tát đâu, nhưng chắc nhiều bố mẹ cũng từng đau đầu như tôi.
Bắt đầu từ đâu?
Thằng nhóc nhà tôi năm nay cũng vào lớp một rồi. Tôi nghĩ bụng, ờ, cũng đến lúc cho nó làm quen với tiếng Anh thôi, sau này còn nhiều cái cần đến. Nhưng mà, trời ơi, nhìn ra ngoài thì các trung tâm tiếng Anh mọc lên như nấm sau mưa. Nào là quảng cáo rầm rộ, nào là cam kết chất lượng, hoa cả mắt chóng cả mặt.

Ban đầu, tôi cũng hơi hoang mang. Thật sự là không biết chọn thế nào cho đúng. Lên mạng tìm hiểu thì thông tin cũng muôn hình vạn trạng. Người thì bảo phải cho học giáo viên bản ngữ mới chuẩn, người thì lại nói giáo viên Việt Nam hiểu tâm lý trẻ con Việt hơn. Rồi thì học online tiện lợi, học trực tiếp tương tác tốt. Loạn hết cả lên!
Quá trình tìm hiểu và lựa chọn của tôi
Sau một hồi vò đầu bứt tai, tôi quyết định phải tự mình tìm hiểu thôi, không nghe ai xui dại được. Tôi bắt đầu từ những việc đơn giản nhất:
- Hỏi han bạn bè, đồng nghiệp: Tôi hỏi mấy chị cùng cơ quan có con đang đi học tiếng Anh. Mỗi người một ý, nhưng cũng thu lượm được kha khá thông tin về các trung tâm quanh khu nhà mình. Chỗ nào học phí ra sao, cô giáo thế nào, con cái họ có thích không.
- Lượn lờ các diễn đàn, hội nhóm: Tôi cũng mò vào mấy cái group cha mẹ trên mạng xã hội, đọc review của các phụ huynh khác. Cái này thì phải cẩn thận, vì cũng có nhiều bình luận ảo lắm. Nhưng chịu khó đọc thì cũng lọc ra được vài cái tên đáng chú ý.
- Đi thực tế: Đây là bước quan trọng nhất đây. Tôi khoanh vùng được vài trung tâm có vẻ ổn, gần nhà cho tiện đưa đón. Sau đó, tôi dành mấy buổi chiều đi đến tận nơi xem xét cơ sở vật chất, hỏi han chương trình học, rồi xin cho con học thử một buổi nếu có.
Trong quá trình này, tôi cũng tự đặt ra vài tiêu chí cho mình. Thứ nhất là con phải thích. Ép nó học mà nó không vui thì cũng bằng không. Thứ hai là phương pháp dạy phải phù hợp với lứa tuổi, kiểu học mà chơi, chơi mà học ấy. Thứ ba mới đến học phí, tất nhiên là phải trong khả năng của gia đình rồi.
Tôi nhớ có một trung tâm quảng cáo rầm rộ lắm, giáo viên 100% bản ngữ. Đến nơi thì thấy lớp học hơi đông, mà cu cậu nhà tôi lại thuộc dạng hơi nhát. Cô giáo nói nhanh quá, nó cứ ngơ ngác. Thôi, bỏ qua.
Một chỗ khác thì cơ sở vật chất xịn sò, phòng học đẹp lung linh. Nhưng học phí thì lại hơi “chát” so với dự kiến của tôi. Với lại, tôi cảm giác họ hơi nặng về thành tích, kiểu thi đua nhiều quá, sợ con áp lực.
Quyết định cuối cùng và kết quả
Cuối cùng, sau mấy tuần ngược xuôi, tôi chốt một trung tâm không quá nổi đình nổi đám, nhưng có vẻ “hợp gu” với nhà tôi. Trung tâm này gần nhà, đi bộ cũng tới. Cô giáo chủ nhiệm lớp là người Việt, nhưng phát âm khá chuẩn và rất tâm lý, yêu trẻ. Lớp học sĩ số vừa phải, khoảng 10-12 bạn. Quan trọng là khi cho thằng bé học thử một buổi, nó về cứ tíu tít kể chuyện cô giáo cho chơi trò chơi, hát bài tiếng Anh vui lắm.
Vậy là tôi đăng ký cho con học. Ban đầu cũng hơi lo lo, không biết nó có theo kịp không, có chán không. Nhưng trộm vía, mấy buổi đầu đi học về nó vui vẻ lắm. Về nhà còn ê a mấy từ tiếng Anh học được, rồi bắt bố mẹ “What’s your name?” với nó nữa chứ.

Đến nay thì cu cậu cũng học được hơn nửa năm rồi. Nói thì chưa sõi đâu, nhưng mà nó dạn dĩ hơn hẳn. Gặp người nước ngoài ở công viên cũng không còn rụt rè trốn sau lưng mẹ nữa. Thỉnh thoảng nó còn tự tin “Hello”, “How are you?” làm tôi cũng thấy vui lây.
Cái được lớn nhất tôi thấy là con có hứng thú với việc học tiếng Anh. Nó không coi đó là một môn học bắt buộc phải trả bài, mà là một cái gì đó mới mẻ, vui vẻ để khám phá. Đối với tôi, như vậy là thành công bước đầu rồi.
Tóm lại, hành trình tìm khóa học tiếng Anh cho con của tôi nó là như vậy đấy. Cũng không có bí quyết gì cao siêu, chủ yếu là mình phải chịu khó tìm hiểu, quan sát và lắng nghe con mình thôi. Mỗi đứa trẻ một tính cách, một sở thích khác nhau, nên không có công thức chung nào cho tất cả mọi người được. Hy vọng chút chia sẻ này của tôi có ích cho ai đó đang trong hoàn cảnh tương tự.