Hồi đó công ty tui đang hợp tác với đối tác nước ngoài nên sếp bắt buộc phải học giao tiếp tiếng Anh. Mới đầu tui định tự học trên mạng nhưng cứ được ba bữa là bỏ cuộc, toàn ngủ gật trước màn hình.
Chọn khóa học như đánh vật
Lên mạng tìm thì hoa cả mắt, đủ loại quảng cáo “cam kết đầu ra” với “học phí siêu rẻ”. Tui chọn đại trung tâm gần nhà nhất, đăng ký buổi học thử miễn phí. Vô lớp thấy cô giáo nói tiếng Anh như gió, tui ngồi đó toát mồ hôi hột vì chả hiểu gì cả.

- Bữa đầu tiên cô bắt tập chào hỏi kiểu “How are you?” – tôi lắp bắp “I’m fine thank you” rồi… tịt
- Về nhà nghe file ghi âm buổi học, tự cười bò với giọng đọc như robot bị hết pin
- Định xin nghỉ nhưng sếp bảo không có chứng chỉ không tăng lương
Vật lộn với đồng nghiệp và giáo viên
Thằng đồng nghiệp ngồi kế bàn cứ phì cười mỗi khi tui phát âm sai. Cô giáo thì kiên trì lắm, bắt tui đứng lên đọc đi đọc lại câu “Could you please send me the report?” đến 20 lần, miệng khô khốc. Mua cái tai nghe về nghe đi nghe lại đến mức vợ tôi bảo “mày nói mơ cũng tiếng Anh à”.
Khổ nhất là bài tập nhóm, nhóm tui toàn thành phần “trốn học”:
- Thằng Tí hẹn hoài không đến, bảo “em bận đón người yêu”
- Chị Lan toàn nhờ tui làm hộ với lý do “em mới sinh em bé”
- Quyết định xin đổi nhóm sau 3 tuần chờ đợi
Bước ngoặt bất ngờ
Một bữa sếp đột xuất gọi tui vô phòng gặp đối tác Singapore. Tui run cầm cập nhưng không lẽ nói không được. Hóa ra mấy câu chào hỏi với giới thiệu công ty tự nhiên tuôn ra ầm ầm. Xong buổi họp sếp vỗ vai khen “mày tiến bộ thấy rồi đó”.
Từ đó tự tin lên hẳn:
- Dám bật mic phát biểu trong Zoom meeting
- Viết email không cần Google dịch nữa
- Thằng đồng nghiệp hay chê giờ lại nhờ tôi sửa bài tập
Giờ nghĩ lại thấy may là không bỏ cuộc giữa chừng. Mấu chốt của khóa học này là phải lì đòn với chính mình. Ai nói học tiếng Anh khó thì cứ thử cái kiểu “bị đẩy vào đường cùng” như tôi đi, đảm bảo không chết được đâu!