Chuyện là hồi đầu tháng này, nghe thiên hạ đồn thổi ầm ĩ khóa học tiếng Anh online cho trẻ hay lắm, hiệu quả hơn cái học trung tâm. Tôi nghĩ, con gái nhỏ 6 tuổi ở nhà cũng lười học quá, hay thử coi sao. Thế là hì hục bắt tay vào nghiên cứu cái trò online này.
Đầu tiên là giai đoạn chọn lựa vật vã. Lên mạng search một hồi, toàn là quảng cáo hoành tráng, “5 ngày nói như gió”, “giáo viên Tây siêu xịn”. Kêu tôi đăng ký học thử đủ kiểu, tốn mớ thời gian làm cái form đăng nhập, nhập email, nhập số điện thoại. Được cái học thử thì miễn phí thật, nhưng chương trình cắt cùn, cho dùng vài phút rồi đòi mua. Rốt cuộc sau ba ngày lọ mọ, chốt đại một khóa kiểu “học mà chơi”, tiền đâu phải ít, bằng cả tháng chợ nhà tôi.

Bắt đầu học rồi mới vỡ lẽ. Ngày đầu tiên, cho con ngồi máy tính, tôi ngồi kế bên hí hửng. Giáo viên Tây tươi cười chào “Hello!”, mặt con bé ngơ như con ốc nhồi, chỉ biết gật gật. Mười phút sau, thằng nhóc bắt đầu lắc chân, ngó nghiêng, cứ 5 phút lại hỏi “Ba ơi hết giờ chưa?”. Bài học thì chủ yếu là mấy cái game nhảy múa trên màn hình, nói được đôi ba từ “apple”, “cat” mà giọng phát âm nghe cứ… buồn cười.
Khó khăn thiệt chứ đùa:
- Con nhỏ không tập trung nổi: Ngồi trước máy tính 20 phút là như con giun ngọ nguậy, mắt thì dán vào con mèo hoạt hình trong game, không nhớ nổi từ nào.
- Giáo viên không kiểm soát nổi lớp: Có đến gần 10 đứa, đứa thì la hét, đứa ngắt micro nghịch, cô giáo cứ hết “Tom please mute!” lại “Lisa, pay attention!”.
- Học phí rõ mắc mà hiệu quả mù mờ: Học xong một tuần, kiểm tra lại thì con tôi hỏi “Quả táo tiếng Anh là gì hả ba?”, trong khi tuần trước nó đã học rồi! Để tôi hỏi lại chữ “cat” xem? – nó lắc đầu nguầy nguậy!
Không bỏ cuộc, tôi quyết định tự thân vận động. Chuyển qua kiểu “bố dạy”. Kiếm mấy video bài hát thiếu nhi đơn giản trên Youtube, mỗi tối dành 15 phút cùng con hát theo, nhảy theo. Chơi trò nối từ, dùng hình ảnh đồ vật trong nhà dạy. Chẳng tốn đồng nào. Kết quả? Sau hai tuần, con gái tôi tự tin hẳn, biết chào “Good morning!”, chỉ vào con chó ngoài đường hét “Dog!”. Thấy vui hơn nhiều so với cái khóa online phức tạp với mớ công nghệ.
Qua trải nghiệm này, tôi thấy khóa online không phải không tốt, nhưng với trẻ nhỏ lớp 1 như con tôi, sự tương tác thật, cụ thể vẫn quan trọng hơn là ngồi ù lì trước màn hình. Còn cái lời đồn “hiệu quả thần kỳ”? Chắc dành cho mấy bé lớn hơn, tự giác cao hơn. Chứ với tôi thì tiền đó… không đắt, nhưng gần như ném qua cửa sổ thật!