Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái buổi chiều tôi vật lộn với thằng cháu nhà tôi quanh cái trang 42 sách tiếng Anh lớp 7 của nó. Chuyện cũng không có gì to tát, nhưng mà tôi thấy cũng có chút kinh nghiệm thực tế, biết đâu lại có ích cho ai đó.
Bắt đầu thế nào?
Thì là thế này, thằng cu nhà tôi nó đang học lớp 7. Mọi khi thì cũng tự giác học bài, nhưng mà mấy hôm nay cứ thấy nó ngồi vào bàn học tiếng Anh là mặt mày lại bí xị. Tôi hỏi thì nó bảo là cái bài ở trang 42 khó quá, đọc chả hiểu gì sất. Nghe nó nói thế, tôi cũng tò mò, nghĩ bụng “để xem nó khó đến mức nào”. Thế là tôi quyết định phải ngồi xuống xem xét cái trang sách đó cùng nó.

Quá trình “thực hành” với trang 42
Đầu tiên, tôi lật ngay đến trang 42. À, thì ra là một bài đọc có vẻ hơi dài một chút so với mấy bài trước, kèm theo đó là một mớ từ vựng mới nhìn cũng hơi rối mắt. Phía dưới còn có mấy bài tập ngữ pháp nữa. Tôi nhìn qua một lượt, cố gắng hình dung xem hồi xưa mình học phần này thì thấy thế nào. Cũng không dễ nhằn đâu!
Sau đó, tôi bảo thằng bé đọc to bài đọc một lượt. Nó đọc mà cứ vấp lên vấp xuống, nhiều từ phát âm sai be bét. Tôi kiên nhẫn ngồi nghe, không ngắt lời. Đọc xong, tôi bắt đầu chỉ ra những từ mới quan trọng. Tôi không giải thích theo kiểu sách vở khô khan đâu, mà cố gắng lấy ví dụ thực tế, gần gũi với cuộc sống hàng ngày của nó. Ví dụ, có từ “community”, tôi liền hỏi nó “Con có biết khu phố mình gọi là gì không?”. Cứ thế, từng từ một, tôi giúp nó hiểu nghĩa và cách dùng.
Xong phần từ vựng, chúng tôi chuyển sang phần ngữ pháp. Trang này có vẻ tập trung vào một cấu trúc câu nào đó, tôi không nhớ rõ lắm, hình như là so sánh thì phải. Tôi lấy giấy bút ra, viết vài ví dụ đơn giản, rồi cùng nó phân tích. Chỗ nào nó chưa hiểu, tôi lại giải thích lại bằng cách khác, dùng từ ngữ đơn giản hơn. Phải nói là cũng tốn kha khá thời gian đấy.
Khi thằng bé có vẻ đã nắm được kha khá từ vựng và ngữ pháp rồi, tôi yêu cầu nó đọc lại bài đọc một lần nữa. Lần này thì khá hơn nhiều, trôi chảy hơn, ít vấp váp hơn. Đọc xong, tôi đặt ra vài câu hỏi về nội dung bài để kiểm tra xem nó có thực sự hiểu không. Nó cũng trả lời được phần lớn, tuy có vài chỗ còn ấp úng.
Cuối cùng là phần bài tập. Tôi để nó tự làm trước, chỗ nào bí quá thì tôi mới gợi ý. Làm xong, hai chú cháu cùng nhau chữa bài. Tôi chỉ ra những lỗi sai và giải thích tại sao lại sai. Thằng bé nó cũng gật gù, có vẻ hiểu ra vấn đề.
Kết quả và vài dòng cảm nhận
Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ “chiến đấu”, thằng cháu tôi cuối cùng cũng cơ bản nắm được nội dung của trang 42. Quan trọng hơn là mặt nó không còn bí xị nữa, mà có vẻ tự tin hơn hẳn. Tôi thấy rằng, việc học, nhất là học ngoại ngữ, đôi khi cần có người đồng hành, hướng dẫn một cách kiên nhẫn. Mình dành thời gian một chút, tìm cách giải thích dễ hiểu thì bọn trẻ nó sẽ tiếp thu tốt hơn nhiều. Đúng là thực hành mới ra vấn đề và cũng từ thực hành mà mình tìm được cách giải quyết. Hy vọng chia sẻ nhỏ này của tôi có thể giúp ích được phần nào cho các bạn có con cháu đang ở tuổi này nhé.