Chào mọi người, nay tôi chia sẻ chút về cái khóa học tiếng Anh giao tiếp mà tôi mới mò mẫm học xong. Nói thật là ban đầu cũng lười lắm, nhưng mà công việc dạo này cứ thấy cần tiếng Anh nhiều hơn, không biết thì tù túng quá.
Hành trình tìm lớp gian nan
Thế là tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu. Ôi trời, trăm hoa đua nở, trung tâm nào cũng quảng cáo hay ho, học phí thì đủ loại. Tôi cũng đi hỏi vài người bạn xem có chỗ nào ổn không. Có đứa thì bảo chỗ này tốt, đứa thì chê chỗ kia. Rối hết cả đầu!

Sau một hồi cân nhắc, so sánh chán chê, tôi quyết định chọn một trung tâm gần nhà cho tiện đi lại. Cũng không phải là trung tâm xịn sò gì đâu, kiểu bình dân thôi, nhưng thấy review cũng được, quan trọng là giờ học nó phù hợp với lịch của tôi.
Những buổi học đầu tiên và sự thật phũ phàng
Buổi đầu tiên đi học, tôi cũng háo hức lắm. Lớp cũng không đông lắm, tầm chục người. Giáo viên thì là người Việt, nhưng phát âm cũng khá chuẩn. Ban đầu thì chủ yếu là làm quen, rồi ôn lại mấy cái ngữ pháp cơ bản mà hồi xưa đi học chắc cũng quên gần hết rồi.
Nhưng cái mục tiêu chính của tôi là giao tiếp cơ. Ấy thế mà mấy buổi đầu, cô giáo cứ bắt nói theo cặp, tôi ngại ơi là ngại. Miệng cứ cứng đơ, muốn nói mà chữ nó không chịu chui ra. Có lúc bí từ quá, nói linh tinh cả lên, xong thấy mấy bạn khác họ nói trôi chảy hơn mình lại càng tự ti.
- Nghe thì cũng hiểu lõm bõm.
- Nói thì ấp a ấp úng.
- Từ vựng thì nhớ nhớ quên quên.
Nhiều lúc cũng nản, nghĩ hay là bỏ quách cho rồi. Nhưng mà lại nghĩ đến cái cảnh đi họp mà sếp hỏi ý kiến đối tác nước ngoài, mình cứ ngồi im như thóc thì chán đời lắm.
Vượt qua chính mình và những thay đổi nhỏ
Thế là tôi lại cố gắng. Về nhà, tôi bắt đầu nghe nhiều hơn, xem mấy cái video ngắn bằng tiếng Anh, có phụ đề cũng được, miễn là tai mình nó quen dần. Rồi tôi cũng tập nói một mình trước gương, nghe nó hơi kỳ cục nhưng mà cũng đỡ ngại hơn.
Ở trên lớp, tôi cố gắng tham gia vào các hoạt động nhiều hơn. Sai thì thôi, cô giáo sửa. Quan trọng là mình dám mở miệng. Tôi cũng kết bạn với mấy anh chị trong lớp, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi bài, hoặc rủ nhau đi cà phê nói chuyện phiếm bằng tiếng Anh. Dĩ nhiên là tiếng Anh kiểu bồi, nhưng mà vui.
Dần dần, tôi thấy mình tự tin hơn một chút. Không còn sợ nói sai nữa. Từ vựng cũng khá hơn, phản xạ cũng nhanh hơn. Tất nhiên là chưa thể nào nói như gió được, nhưng ít ra thì cũng diễn đạt được ý mình muốn nói, dù đôi khi vẫn phải dùng tay chân diễn tả thêm.

Có một lần, công ty có đối tác qua, sếp có nhờ tôi hỗ trợ mấy việc lặt vặt. Lúc đó, tôi cũng mạnh dạn chào hỏi, rồi hướng dẫn họ mấy thứ đơn giản. Tuy chỉ là vài câu xã giao thôi, nhưng mà cảm giác vui lắm, vì mình đã làm được cái việc mà trước đây mình không dám.
Kết quả và suy ngẫm
Sau khi hoàn thành khóa học, tôi thấy tiếng Anh của mình đúng là có cải thiện. Tất nhiên là không phải kiểu một bước lên tiên, nhưng mà cái quan trọng nhất tôi học được không chỉ là kiến thức, mà là cái sự tự tin và phương pháp để tiếp tục tự học.
Giờ đây, tôi vẫn duy trì việc học mỗi ngày một chút. Có thể là nghe một bài podcast, xem một đoạn phim, hoặc đọc một mẩu tin ngắn. Quan trọng là không bỏ bẵng đi, vì ngoại ngữ mà không dùng đến là nó lại chạy mất dép ngay.
Nói chung, cái hành trình học tiếng Anh giao tiếp này của tôi cũng không có gì gọi là quá đặc sắc, nhưng nó là một trải nghiệm thực tế. Quan trọng là mình phải kiên trì, chăm chỉ và đừng có sợ sai. Cứ nói đi, sai đâu sửa đó, dần dần rồi cũng khá lên thôi. Chứ không có cái gì tự nhiên mà giỏi được đâu mọi người ạ.