Chào mọi người, hôm nay mình chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình với cái bài Unit 3 tiếng Anh lớp 7 nhé. Nói thật là hồi đầu mình cũng thấy nó hơi xương đấy, nhất là cái chủ đề “Community Services” – Dịch vụ cộng đồng.
Lũ nhỏ nhà mình, với cả mấy đứa cháu nữa, cứ nhắc đến mấy cái từ như “volunteer”, “donate”, “community”, “homeless people”, “elderly people” là chúng nó cứ ngơ ngác. Kiểu như là xa vời quá, không hình dung được. Sách giáo khoa thì cũng có hình ảnh đấy, nhưng mà để thấm thì khó.

Bắt tay vào “thực chiến” thôi!
Thế là mình quyết định phải “nhúng tay” vào cho tụi nó hiểu. Chứ cứ dạy chay theo sách thì chán lắm. Mình nhớ hồi xưa mình đi học cũng thế, cô giáo mà không có ví dụ thực tế là y như rằng chữ nó bay đi đâu hết.
Đầu tiên, mình lôi hết sách vở của bọn nhỏ ra, nghiền ngẫm xem mục tiêu của Unit 3 này là gì. Chủ yếu là từ vựng về hoạt động cộng đồng và mấy cái cấu trúc câu như kiểu khuyên bảo “You should…”, “You shouldn’t…”, rồi thì câu hỏi “What can we do to help?”. Mấy cái này thực ra không khó, nhưng làm sao cho nó vào đầu một cách tự nhiên mới là chuyện.
Sau đó, mình bắt đầu từ những cái gần gũi nhất:
- Hỏi han: Mình hỏi tụi nó xem ở trường, ở lớp có bạn nào khó khăn không, có khi nào giúp đỡ bạn bè chưa. Rồi ở xóm, có thấy ai giúp đỡ người già, người neo đơn không. Từ từ khơi gợi. Mình nhớ có lần thằng cu Tí nhà mình kể chuyện nó nhường kẹo cho bạn, thế là mình chộp ngay lấy cơ hội đó để nói về “sharing” (chia sẻ) rồi liên kết sang “helping” (giúp đỡ).
- Tìm hình ảnh, video: Mình lên mạng tìm mấy cái video ngắn, hình ảnh về các hoạt động tình nguyện, ví dụ như các anh chị sinh viên đi dạy học ở vùng cao, hay là mọi người quyên góp quần áo cũ. Cái này trực quan sinh động, tụi nó thích lắm. Mình chọn cái nào đơn giản, dễ hiểu thôi, không có quá nhiều lời thoại phức tạp. Mình chiếu cho xem rồi giải thích từ từ.
- Chơi trò chơi: Mình nghĩ ra mấy trò chơi đơn giản. Ví dụ, mình viết mấy từ vựng lên giấy, rồi cho tụi nó bốc thăm, giải thích nghĩa hoặc đặt câu. Hoặc là mình đưa ra một tình huống, ví dụ “Có một bạn trong lớp bị ốm, chúng ta nên làm gì?”, rồi cho tụi nó thảo luận, đưa ra ý kiến. Ai nói được câu nào có từ mới là mình khen lấy khen để.
- Thực hành nói: Cái này quan trọng nè. Mình khuyến khích tụi nó nói, nói nhiều vào. Sai cũng được, mình sửa. Mình đóng vai với tụi nó, một người là tình nguyện viên, một người cần giúp đỡ, cứ thế mà “diễn”. Có lúc thì mình yêu cầu tụi nó kể lại một hoạt động cộng đồng mà tụi nó biết hoặc tưởng tượng ra.
Kết quả và chút “ngộ” ra
Sau một thời gian “vật lộn” như thế, mình thấy có hiệu quả rõ rệt. Tụi nhỏ bắt đầu hứng thú hơn với chủ đề này. Từ vựng chúng nó nhớ lâu hơn vì gắn với hình ảnh, với câu chuyện. Quan trọng nhất là chúng nó dám nói, dám bày tỏ ý kiến bằng tiếng Anh, dù còn đơn giản.
Mình nhận ra là, với trẻ con, nhất là học ngoại ngữ, cứ phải thực tế, gần gũi. Đừng có lý thuyết suông. Cho chúng nó “chạm” vào bài học, biến bài học thành cái gì đó của chúng nó, thì mới hiệu quả. Nhiều khi mình cũng học hỏi được từ chính cái cách tụi nó tiếp thu vấn đề nữa đấy.
Đến bây giờ, mỗi khi dạy hay hướng dẫn ai học bài này, mình đều áp dụng cách này. Có thể hơi tốn công chuẩn bị một chút, nhưng mà thấy học trò tiến bộ là vui rồi. Chứ như hồi xưa, có mấy đồng nghiệp cũ của mình cứ than trời vì học sinh không chịu học, không chịu nói, mình nghĩ cũng một phần do cách mình truyền đạt nữa. Cứ khô khan quá thì ai mà nuốt cho trôi.