Ok, tôi hiểu rồi! Dưới đây là bài chia sẻ về kinh nghiệm thực tế của tôi về “tiếng anh lớp 7 unit 5 skills 1” viết bằng tiếng Việt, theo phong cách một blogger thích chia sẻ trải nghiệm, sử dụng ngôn ngữ đời thường và các thẻ HTML đơn giản:
Hôm nay tui muốn chia sẻ với mọi người về cái vụ học “tiếng anh lớp 7 unit 5 skills 1” hồi xưa. Nói thiệt, lúc đầu nghe tới “skills 1” là thấy ngán ngẩm rồi đó. Kiểu như, lại phải đọc, phải viết, phải làm đủ thứ bài tập trên trời dưới đất.
Nhưng mà, nghĩ lại thì hồi đó cũng ráng cày lắm. Đầu tiên là lôi sách giáo khoa ra, đọc đi đọc lại cái đoạn hội thoại mẫu. Đọc xong rồi á, bắt đầu tập dịch. Cái vụ dịch này mới mệt nè, từ nào không biết là phải tra từ điển liền. Mà hồi đó có phải như bây giờ đâu, có Google Translate hay app dịch tùm lum. Toàn phải lật từng trang từ điển giấy, muốn xỉu ngang xỉu dọc.
Dịch xong cái đoạn hội thoại rồi, tới cái phần bài tập. Bài tập trong sách giáo khoa thì cũng dễ thở thôi. Chủ yếu là điền từ vào chỗ trống, trả lời câu hỏi ngắn. Nhưng mà, bà cô dạy tiếng Anh của tui bả đâu có chịu dừng ở đó. Bả còn cho thêm một đống bài tập nâng cao nữa chứ.
Nhớ có một lần, bả bắt cả lớp viết một đoạn văn ngắn về chủ đề “My favourite hobby”. Trời ơi, tui có biết viết cái gì đâu. Bình thường toàn chơi game với đá banh, chứ có hobby gì cao siêu đâu. Thế là, tui đành phải bịa ra một cái hobby là “collecting stamps” (sưu tầm tem). Nghe cho nó sang chảnh vậy thôi, chứ có biết gì về tem đâu.
Viết xong cái đoạn văn đó, tui đem lên nộp cho bả. Bả đọc xong, bả cười. Bả nói là tui viết cũng được đó, nhưng mà hơi “fake” (giả tạo). Bả bảo tui nên viết về những cái gì thật sự gần gũi với mình.
Nghe bả nói vậy, tui mới tỉnh ngộ ra. Thì ra, học tiếng Anh không phải là cứ học thuộc lòng ngữ pháp với từ vựng là xong. Mà còn phải biết ứng dụng nó vào thực tế, biết diễn đạt những suy nghĩ, cảm xúc của mình bằng tiếng Anh.
Sau đó, tui bắt đầu tập nói tiếng Anh với bạn bè. Tụi tui hay ra mấy cái quán net chơi game, rồi tranh thủ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Ban đầu thì nói lủng cà lủng củng, sai tùm lum tà la. Nhưng mà, cứ nói riết rồi cũng quen.
Rồi tui còn xem phim tiếng Anh nữa. Mấy cái phim hoạt hình của Disney á. Xem phim vừa giải trí, vừa học được cách phát âm, cách dùng từ của người bản xứ.
Nhờ vậy mà, cái “tiếng anh lớp 7 unit 5 skills 1” hồi đó, tui cũng “vượt ải” thành công. Mặc dù bây giờ không còn nhớ hết tất cả các từ vựng với ngữ pháp nữa, nhưng mà những cái kinh nghiệm, những cái bài học mà tui rút ra được từ cái unit đó, nó vẫn còn theo tui tới tận bây giờ.
Tóm lại là, học tiếng Anh á, đừng có sợ, đừng có ngại. Cứ bắt tay vào làm, cứ thực hành, cứ sai đi sửa lại. Rồi từ từ mình cũng sẽ giỏi thôi.
- Lời khuyên: Đừng ngại nói tiếng Anh, dù có sai cũng không sao.
- Mẹo: Xem phim, nghe nhạc tiếng Anh để cải thiện khả năng phát âm và từ vựng.
- Quan trọng: Học tiếng Anh phải gắn liền với thực tế, với những gì mình quan tâm.