Hôm nay tớ sẽ kể thật chi tiết về chuyện tớ cho con 3 tuổi học tiếng Anh. Bình thường tớ chẳng tin mấy cái chương trình online này đâu, nhưng thấy đứa bạn khoe con nó bập bẹ nên tớ cũng thử luôn.
Mở đầu toàn chông gai
Lúc mới bắt đầu, khốn nạn thay! Con nhóc nhà tớ nhất quyết không hợp tác. Bật video lên được 2 phút là nó đã hét lên: “Tắt đi mẹ! Con không thích!”. Điện thoại vừa cầm lên là nó vồ lấy ném “rầm” xuống sàn. Haizz, tớ chỉ biết ngồi thở dài.

Không cam tâm, tớ nghĩ cách dụ dỗ. Lôi kẹo mút ra hứa: “Con xem 1 video rồi mẹ cho ăn kẹo”. Thằng bé khoái chí gật đầu lia lịa. Ờ thì ra con nít cũng dễ dụ. Xem được 3 hôm thì… hết kẹo. Nó lại quay ra đòi đi chơi. Tớ điên cái đầu!
Trời không phụ lòng người
Rồi một hôm, đang tắm cho nó, tự nhiên thằng bé hét lên: “Water! Water! Cold!“. Tớ đứng hình 5 giây. Trời ơi nó nói tiếng Anh! Vừa mừng vừa sợ nó bị cảm nên quấn khăn bế phắt ra ngoài. Từ hôm đó, nó bắt đầu bắt chước đủ thứ:
- Thấy con chó gâu gâu là gào “Dog! Dog! Woof woof!“
- Ăn cơm thì chỉ vào bát: “Rice! Yummy!“
- Đòi uống sữa không nói “sữa” nữa mà lè nhè “Milk… pleasssse“
Vợ tớ cười ngặt nghẽo: “Tiền kẹo hồi đó giờ ra trái ngọt rồi nè”.
Cái kết không ngờ tới
Giờ ngồi ngẫm lại mới thấy mấy cái lợi ghê gớm mà trước giờ tớ không ngờ tới:
- Nhóc nhà tớ phản xạ siêu nhanh, cứ nghe tiếng Anh là dựng tai lên nghe dù không hiểu
- Không sợ sai, cứ thấy người nước ngoài là nó bắt chuyện, mặc kệ phát âm méo mó
- Còn biết chỉnh cả mẹ khi tớ đọc sai từ “apple”, nó bĩu môi: “Không phải áp pơ, là ép pồ“
Trước giờ tớ cứ nghĩ mua mấy khóa học sang chảnh vài chục triệu mới hiệu quả. Hóa ra cho nó ngồi lì 15 phút mỗi ngày xem video con vật, bài hát đơn giản cũng đủ làm chuyện động trời. Tổng chi phí tốn mỗi… gói kẹo mút và cái điện thoại cũ. Mà điện thoại thì hư màn hình tự hồi nó ném rồi, kệ đi!
Vậy đó, đôi khi chuyện nuôi dạy con nhỏ, cứ đơn giản mà làm đều đều mới ra kết quả. Chứ như tớ ban đầu, định bỏ cuộc rồi may mà… tiếc mấy cái kẹo nên ráng thêm chút xíu. Giờ thì tha hồ nghe con la hét tiếng Anh khắp nhà, ồn mà vui!