Chào mọi người, hôm nay mình muốn kể về cái lần vật lộn học từ vựng tiếng Anh của mình mà cuối cùng tìm được cách nhớ nhanh tới bất ngờ luôn á. Lúc đầu chật vật ghê.
Vật Vã Ngày Trước
Mình còn nhớ rõ, đống từ vựng nó cứ như cát trôi tuột khỏi tay vậy. Học trước quên sau, sáng nhớ chiều quên. Mở sách học thuộc kiểu truyền thống, viết đi viết lại cả chục lần một từ, nhắm mắt đọc vanh vách. Tưởng ngon rồi, ai ngờ hôm sau mở sách ra nhìn… “Ủa từ này là gì ta?”. Tức muốn xỉu luôn chứ giỡn. Cứ như đổ nước vào cái rổ, học bao nhiêu trôi hết bấy nhiêu.

Bắt Đầu Thử Cách Mới
Xong rồi chán quá, mình lục lọi trên mạng coi có bí kíp gì không. Vô tình gặp mấy cái note nói về cách học theo “ngữ cảnh” với “câu chuyện”. Nghĩ bụng: “Thôi thì chết cũng liều, thử coi sao!”. Thế là bắt tay làm liền:
- Bước 1: Từ nào mới, mình quất luôn nó vô một cái câu đơn giản. Không chọn câu sẵn đâu, tự chế cho dễ nhớ. Ví dụ muốn học từ “grumpy” (cáu kỉnh), mình đặt câu: “Sáng thứ Hai, chị hàng xóm mặt grumpy vl khi thấy mình đổ rác trước cổng nhà chị.” Nghe tào lao nhưng dính chặt vào ngữ cảnh thật.
- Bước 2: Mỗi câu tào lao đó, mình vẽ nguệch ngoạc ra một hình minh họa trong sổ. Chị hàng xóm mặt nhăn nhó tóe lửa, mình cười hì hục đổ rác. Không cần đẹp, chỉ cần hài hước và ấn tượng.
- Bước 3: Buổi tối trước khi ngủ hay lúc rảnh rỗi, lôi sổ ra không đọc từ, mà… kể lại câu chuyện xàm xí bằng tiếng Anh trong đầu dựa vào hình vẽ. “Monday morning, my neighbor looked super grumpy when I…”. Cố gắng nghe như đang tường thuật vụ đó cho thằng bạn.
Cái Kết Không Tưởng
Mình kiên trì kiểu này được độ 2 tuần, mỗi ngày chừng 5-10 từ thôi. Rồi đến lúc ôn bài cũ, lật lại xem. Úi chà, thần kỳ thật sự! Nhớ dai dẳng luôn. Hình ảnh cái cảnh chị hàng xóm quát mình vì cái rổ rác nó in đậm, kéo theo cái từ “grumpy” không chịu bay đi nữa. Thậm chí những câu chuyện tào lao khác cũng vậy, từ nào cũng gắn liền với một tình huống kỳ quặc hay buồn cười mình tự bịa ra.
Mình nhận ra: không phải học nhiều, mà học có cảm xúc. Cái cảm giác vui vui khi tưởng tượng chuyện, hay cái hình ảnh ngớ ngẩn mình vẽ, nó làm cho từ không còn là mớ chữ vô hồn nữa. Nó thành một phần ký ức sống động, đụng vô là hiện ra ngay. Tốn chút thời gian để nghĩ câu, vẽ vời, nhưng hiệu quả lại gấp đôi gấp ba cách học vẹt cũ. Giờ thấy từ mới là đầu mình tự động nghĩ: “Ủa, cho mày vô tình huống gì bây giờ?” Rồi cứ thế mà nhớ. Đơn giản mà hay không tưởng luôn!