Khởi đầu từ con số không
Tôi tự nhủ mình phải học lại tiếng Anh vì đã quên sạch kiến thức. Cả ngày chỉ ngồi google kiếm tài liệu, nhưng chẳng thấy gì đơn giản. Tôi đuổi theo các video dạy học trên mạng, toàn thứ chán phèo và khó hiểu. Xong, tôi lôi đống sách ra xem thử, nhưng nhìn chữ là ngủ gật. Tôi bắt đầu từ đầu, mở cái app học miễn phí, cài ngay vào điện thoại. Tôi tập đi tập lại bài đầu tiên, kiên trì mỗi ngày 30 phút. Chưa đâu, tôi còn thử ghi âm giọng mình, nghe lại như kiểu kêu quạ quạ. Cứ như vậy, cả tháng trời vật vã với cách phát âm, đọc từ vựng, mà chẳng tiến bộ gì cả. Cảm giác nản lắm, tôi muốn bỏ cuộc luôn.
Vật lộn và đổi phương pháp
Sau khi chán đời, tôi thử ngồi down một ít file PDF đơn giản. Mở ra, tôi học từng câu nói hàng ngày, như là “xin chào”, “cảm ơn”. Tôi bấm bừa trên mấy nhóm facebook, hỏi kinh nghiệm từ người khác. Xong, một bạn chia sẻ cái bộ tài liệu cực dễ nuốt, chỉ cần học qua truyện tranh và hình ảnh. Tôi tải ngay về, in ra rồi kè kè bên mình. Sáng nào cũng đọc một trang, nhai đi nhai lại đến khi thuộc lòng. Thực hành nói to, ghi nhớ từ mới, làm bài tập nhỏ. Được vài ngày, tôi đỡ hơn một chút, nhưng vẫn cứ nhầm lẫn và nói ngọng. Tôi quyết định thay đổi, học chậm lại. Tập trung vào cách nghe trước, tìm video có phụ đề, luyện tai mỗi buổi. Cứ từ từ, tôi thử giao tiếp với bạn qua tin nhắn, đoán từ và sửa lỗi dần.
Đi đến kết quả
Sau ba tháng kiên trì, tôi đột nhiên thấy mình hiểu được mấy câu đơn giản. Ngày nào tôi cũng đều đặn ôn lại bài cũ, học thêm 10 từ mới. Xong, tôi thử nói chuyện với mấy đứa bạn quốc tế, bập bẹ mà không bị cười. Bây giờ, tôi có thể đặt câu cơ bản, xem phim tiếng Anh mà không cần phụ đề chi tiết. Tự tin hơn hẳn, tôi bắt đầu giúp người khác học luôn. Thành quả chẳng phải to tát, nhưng tôi rút ra kinh nghiệm: chỉ cần bắt đầu đơn giản và bám sát, không cần cao siêu gì. Cuối cùng, tôi thấy hài lòng với sự tiến bộ nhỏ này, vì không còn sợ bị người khác đánh giá nữa. Lần sau, ai hỏi, tôi sẽ khuyên họ cứ đi từng bước một, đừng vội.