Chào mọi người, hôm nay mình xin chia sẻ một chút về cái hành trình mà mình đã trải qua để có thể tự tin hơn với môn tiếng Anh, cái mà nhiều người hay gọi là “học sinh giỏi tiếng Anh” ấy, dù mình thấy mình cũng bình thường thôi, chỉ là có chút cố gắng hơn ngày xưa.
Thú thật là hồi đó, mình cũng thuộc dạng “mất gốc” tiếng Anh nặng lắm. Nhìn bạn bè xung quanh đứa nào cũng nói tiếng Anh vèo vèo, đọc hiểu tài liệu nước ngoài, mình thì cứ như vịt nghe sấm. Từ vựng thì học trước quên sau, ngữ pháp thì lơ mơ, cấu trúc câu thì thôi rồi, cứ lắp ghép lung tung.

Hành trình bắt đầu từ đâu?
Mình nhớ là lúc đó, mình quyết tâm phải thay đổi. Đầu tiên, mình xác định lại mục tiêu. Mình không đặt nặng là phải thi được điểm cao chót vót hay gì ghê gớm. Mình chỉ muốn mình có thể nghe hiểu được người ta nói gì, đọc được những thứ mình thích bằng tiếng Anh, và quan trọng là dám nói ra suy nghĩ của mình, dù có thể chưa hay.
Sau đó, mình bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất. Mình tìm lại mấy cuốn sách ngữ pháp cũ, nghiền ngẫm từng cấu trúc một. Cái nào không hiểu thì mình ghi chú lại, rồi lên mạng tìm giải thích, hoặc hỏi bạn bè, thầy cô. Mình nhận ra là hồi trước mình học vẹt nhiều quá, không chịu hiểu bản chất nên nó không vào.
Về từ vựng, thay vì cầm cả cuốn từ điển dày cộp mà học chay, mình chuyển sang học theo chủ đề. Ví dụ, hôm nay học về chủ đề “gia đình”, mình sẽ liệt kê hết các từ liên quan, rồi đặt câu với từng từ đó. Mình còn dùng mấy cái thẻ flashcard tự làm, một mặt ghi từ, mặt kia ghi nghĩa và câu ví dụ. Cứ rảnh là mình lại lôi ra xem.
Thực hành, thực hành và thực hành
Lý thuyết suông thì cũng chẳng để làm gì nếu không thực hành. Đây mới là phần quan trọng nhất mà mình muốn chia sẻ.
- Tắm mình trong tiếng Anh: Mình cố gắng tạo môi trường tiếng Anh xung quanh mình nhiều nhất có thể. Mình chuyển ngôn ngữ điện thoại, máy tính sang tiếng Anh. Ban đầu hơi khó chịu tí, nhưng dần dần cũng quen. Rồi mình bắt đầu nghe nhạc US-UK nhiều hơn, xem phim, chương trình TV có phụ đề tiếng Anh. Ban đầu chọn mấy phim hoạt hình cho dễ nghe, sau đó tăng dần độ khó. Cái này giúp mình quen với ngữ điệu, cách phát âm tự nhiên của người bản xứ cực kỳ hiệu quả.
- Tập nói một mình: Nghe thì hơi kỳ cục, nhưng mình thực sự đã đứng trước gương và tự nói chuyện với chính mình bằng tiếng Anh. Mình tưởng tượng ra các tình huống giao tiếp rồi tự đóng vai. Sai thì tự sửa, không ai cười mình cả.
- Tìm bạn đồng hành: May mắn là mình có một đứa bạn thân cũng đang muốn cải thiện tiếng Anh. Thế là hai đứa rủ nhau cùng học, cùng thực hành nói. Cứ có gì mới học được là lại lôi nhau ra “chém gió”. Nhiều lúc nói sai tùm lum, nhưng vui và nhớ lâu lắm.
- Đọc những gì mình thích: Mình không ép bản thân phải đọc những bài báo học thuật khô khan. Mình tìm đọc truyện tranh, mẩu tin tức ngắn, hoặc những blog về chủ đề mình quan tâm bằng tiếng Anh. Khi mình thấy thích thú thì việc đọc nó không còn là gánh nặng nữa.
- Viết nhật ký ngắn: Mỗi ngày, mình dành khoảng 15-20 phút để viết vài dòng nhật ký ngắn bằng tiếng Anh. Viết về bất cứ điều gì mình nghĩ, mình làm trong ngày. Cách này giúp mình hệ thống lại từ vựng và ngữ pháp đã học.
Kết quả và những gì mình nhận ra
Cứ kiên trì như vậy, từng chút một mỗi ngày. Mình không nhớ chính xác là bao lâu, nhưng đến một lúc, mình nhận ra là mình có thể nghe hiểu được phần lớn nội dung của một bộ phim mà không cần nhìn phụ đề quá nhiều. Mình có thể đọc được các bài viết tiếng Anh một cách thoải mái hơn. Và quan trọng nhất, mình không còn sợ khi phải nói tiếng Anh nữa.
Tất nhiên, mình vẫn còn phải học hỏi và cải thiện nhiều. Nhưng cái cảm giác vượt qua được nỗi sợ ban đầu và thấy được sự tiến bộ của bản thân nó thực sự rất tuyệt vời. Không có con đường nào trải đầy hoa hồng cả, quan trọng là mình có dám bắt đầu và kiên trì đi hết con đường đó hay không thôi.
Đó là một vài chia sẻ từ kinh nghiệm thực tế của mình. Hy vọng nó có thể giúp ích được cho bạn nào đó cũng đang trên con đường chinh phục tiếng Anh. Chúc mọi người thành công nhé!
