Chào các bố mẹ, hôm nay tôi xin chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của bản thân trong việc cho cậu con trai 3 tuổi nhà tôi làm quen với tiếng Anh. Nói thật là ban đầu tôi cũng loay hoay lắm, chẳng biết bắt đầu từ đâu, cứ như mò kim đáy bể vậy.
Tôi cũng lên mạng đọc chỗ này chỗ kia, thấy người ta bảo mua app này, app kia cho con học. Tôi cũng hì hục tải về mấy cái. Ban đầu cu cậu cũng có vẻ tò mò, bấm bấm nghịch nghịch được vài hôm. Nhưng rồi đâu lại vào đấy, nó lại quay về với mấy video siêu nhân với hoạt hình quen thuộc. Mấy cái app đó coi như bỏ xó.

Sau đó, tôi lại nghe nói dùng flashcard hiệu quả. Thế là tôi lại đi lùng mua một bộ rõ to, hình ảnh màu sắc bắt mắt lắm. Về nhà hí hửng giơ lên cho con xem, “Đây là quả táo nè con, apple”. Nó nhìn một cái rồi giằng lấy, vứt xoạch xuống đất. Mấy lần sau cũng y chang. Thôi, dẹp luôn ý định dùng flashcard.
Thế rồi tôi bắt đầu làm gì?
Sau mấy phen thất bại, tôi mới ngồi nghĩ lại. Con mình nó còn bé tí, bắt nó ngồi học kiểu người lớn sao được. Phải làm sao cho nó thấy vui, thấy như đang chơi thì mới được. Thế là tôi quyết định thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận.
Đầu tiên, tôi bắt đầu bằng mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi có giai điệu vui nhộn, dễ nhớ. Mấy bài kiểu “Baby Shark”, “Twinkle Twinkle Little Star”, “Wheels on the Bus”. Tôi mở cho con nghe mỗi ngày, lúc nó đang chơi đồ chơi, lúc chuẩn bị đi tắm. Tôi không chỉ mở không đâu, tôi còn hát theo, nhảy múa làm trò cùng con. Ban đầu nó chỉ nhìn nhìn thôi, nhưng dần dần nó cũng ê a theo rồi còn cười khanh khách nữa.
Tiếp theo, tôi cố gắng lồng ghép tiếng Anh vào những hoạt động thường ngày một cách tự nhiên nhất có thể:
- Lúc cho con ăn: Tôi chỉ vào quả chuối, nói “banana”. Chỉ vào cốc sữa, nói “milk”. Cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày.
- Lúc con chơi đồ chơi: Tôi cầm cái ô tô lên, nói “car”. Cầm quả bóng, nói “ball”.
- Lúc tắm cho con: Tôi chỉ vào con vịt đồ chơi, nói “duck”. Chỉ vào nước, nói “water”.
Quan trọng nhất là phải kiên trì và tạo không khí vui vẻ. Đừng có đặt nặng là con phải nhớ được bao nhiêu từ. Cứ nói đi nói lại, như mưa dầm thấm lâu vậy đó.
À, kể thêm một chuyện này nữa. Hồi tôi mới ra trường đi làm ấy, tiếng Anh của tôi tệ lắm. Có lần sếp đưa cho một email của đối tác nước ngoài, bảo dịch xem họ muốn gì. Tôi nhìn vào mà hoa cả mắt, chữ nào cũng quen mặt mà ghép lại thì chẳng hiểu gì sất. Loay hoay cả buổi trời, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra. Cuối cùng vẫn phải nhờ một chị đồng nghiệp khác giúp. Lúc đó tôi thấy xấu hổ kinh khủng. Từ đó tôi mới quyết tâm là sau này có con, nhất định phải cho nó tiếp xúc với tiếng Anh sớm, để nó không bị ngơ ngác như mình ngày xưa. Cái suy nghĩ đó cứ thôi thúc tôi, nên dù ban đầu có hơi nản chí, tôi vẫn cố gắng tìm cách.
Và kết quả đến bây giờ ra sao?
Sau khoảng vài tháng kiên trì như vậy, thì đến giờ cu cậu nhà tôi cũng bắt đầu bập bẹ được một số từ đơn giản rồi. Ví dụ như thấy quả táo thì biết nói “apple”, thấy con mèo thì kêu “cat”. Chưa nhiều lắm đâu, nhưng mà thấy con có phản xạ và tỏ ra thích thú khi nghe mình nói tiếng Anh là tôi thấy vui lắm rồi. Tôi cũng không đặt mục tiêu gì cao xa là con phải nói rành rọt như người bản xứ đâu. Chỉ cần con có một chút nền tảng, yêu thích ngôn ngữ là được.

Đó, toàn bộ quá trình “vật lộn” với việc dạy tiếng Anh cho cậu con 3 tuổi của tôi là như vậy đó. Chia sẻ một chút để các bố mẹ nào cũng đang trong hoàn cảnh tương tự có thêm động lực. Cứ từ từ, vừa học vừa chơi cùng con, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!