Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái gọi là “chương trình tiếng Anh tiểu học” mà tôi tự mày mò áp dụng cho mấy đứa nhỏ ở nhà và cả mấy đứa hàng xóm nữa. Nói thật là ban đầu tôi cũng đau đầu lắm với mấy cái giáo trình trên mạng rồi sách vở đủ kiểu.
Bắt đầu từ đâu và tại sao lại thế?
Chuyện là thế này, con tôi bắt đầu đi học thêm tiếng Anh ở trung tâm. Ôi trời ơi, về nhà mặt mày nó cứ xị ra, hỏi thì bảo chán, học toàn chữ là chữ. Tôi nghĩ bụng, chết thật, con mình mà còn thế này thì làm sao mà yêu thích tiếng Anh được. Thế là tôi quyết định phải tự mình làm gì đó.

Ban đầu, tôi cũng thử lôi sách giáo khoa ra dạy. Nhưng mà không ổn các bác ạ. Sách thì cứ ngữ pháp với từ vựng khô khan, đọc được vài trang là cả mẹ cả con cùng ngáp.
Quá trình thực tế của tôi
Sau vài lần thất bại, tôi nhận ra một điều: trẻ con tiểu học nó cần vui là chính. Thế là tôi bắt đầu thay đổi cách tiếp cận:
- Học qua trò chơi: Tôi lôi hết đồ chơi trong nhà ra. Con gấu thì là “bear”, xe ô tô thì “car”. Chơi trốn tìm thì đếm số bằng tiếng Anh. Đơn giản vậy thôi nhưng bọn trẻ thích mê.
- Bài hát và vận động: Mở nhạc tiếng Anh thiếu nhi lên, cả nhà cùng nhảy nhót hát theo. Mấy bài như “Baby Shark” hay “Head, Shoulders, Knees and Toes” tuy cũ nhưng mà hiệu quả lắm. Từ vựng cứ thế tự nhiên vào đầu.
- Sử dụng đồ vật thật: Lúc nấu ăn thì chỉ vào rau củ quả đọc tên tiếng Anh. Ra vườn thì gọi tên các con vật, cây cối. Học kiểu này nó thực tế, dễ nhớ hơn nhiều.
- Không áp lực điểm số: Tôi không đặt nặng chuyện con phải nhớ hết từ này, thuộc hết cấu trúc kia. Quan trọng là con thấy thoải mái, dám nói, dù sai cũng không sao, mình sửa từ từ.
Rồi mấy đứa nhỏ hàng xóm thấy con tôi nói tiếng Anh líu lo, bố mẹ chúng nó cũng tò mò hỏi. Thế là tôi liều mình nhận dạy thêm cho mấy đứa. Ban đầu chỉ là một nhóm nhỏ, chơi là chính. Dần dần, tôi tự soạn ra một cái “giáo trình” của riêng mình, toàn là hoạt động với trò chơi thôi.
Kết quả và cảm nhận
Đến giờ thì sao? Mấy đứa nhỏ chỗ tôi giờ không còn sợ tiếng Anh nữa. Chúng nó chủ động dùng tiếng Anh trong lúc chơi, thậm chí còn tự bày trò để nói tiếng Anh với nhau. Có thể ngữ pháp chưa chuẩn 100%, từ vựng chưa phải siêu sao, nhưng cái quan trọng là chúng nó thích thú và tự tin. Tôi thấy thế là thành công lớn rồi.
Nói chung, cái “chương trình tiếng Anh tiểu học” của tôi nó chẳng có gì cao siêu đâu. Nó đơn giản là làm cho việc học tiếng Anh trở thành một phần tự nhiên, vui vẻ trong cuộc sống hàng ngày của bọn trẻ. Chứ cứ ép theo khuôn khổ sách vở, người lớn còn thấy oải nữa là trẻ con. Đấy, kinh nghiệm của tôi chỉ có vậy thôi, chia sẻ để mọi người cùng tham khảo.