Sáng nay ngủ dậy thấy trời đẹp quá, tự nhiên tôi quyết định hôm nay làm phóng viên học giao tiếp tiếng Anh luôn. Hồi trước toàn nói kiểu “hello… thank you… bye bye” nghe như robot sắp hết pin, bực cả mình.
Chuẩn Bị Đồ Nghề
Trước tiên lôi cái điện thoại cùi bắp ra, cài đại mấy app học mà người ta hay quảng cáo. Chọn cái nào có hình con vẹt màu xanh, vì thấy nó dễ thương. Mở vô cái… ối giời ơi toàn từ lạ hoắc. Nhớ lại hồi cấp 3 học trước quên sau, thôi thì bắt đầu lại từ số 0 vậy.
- Bước 1: Ngồi đọc bảng chữ cái ABC mất cả tiếng đồng hồ. Chữ “Z” này sao người ta đọc “dét” mà tôi cứ nghĩ là “giét”
- Bước 2: Lên Youtube gõ “dạy tiếng Anh dễ như ăn kẹo”. Chọn video đầu tiên thấy ông Tây cười toe toét, ổng nói “What’s your name?” mà tôi nhái theo thành “Goat giu nem?”
- Bước 3: Mở sổ tay chép đại vài câu xin xỏ: “I want coffee”, “How much?”, “Too expensive!” – chuẩn bị cho buổi chiều ra chiến trường
Ra Trận Thực Tế
Chiều tôi lò dò vô quán cà phê Tây ở góc phố. Thấy bồi bàn Tây cao nghều, tim đập thình thịch. Khi ổng hỏi “What would you like?” tôi đứng hình 5 giây rồi lắp bắp: “I… I… coffee đen!”. Xong mặt đỏ như gấc chín, may mà ông Tây cũng hiểu đem ra ly cà phê đen. Tính tiền 55k, tôi rút ví nói câu đã luyện cả trưa: “How much?” – thành công mĩ mãn!
Lúc về còn dặn lòng hôm sau phải học thêm câu “Where is the toilet?” nữa. Ra đường đụng ông Tây hỏi đường, tôi chỉ biết cười trừ rồi lầm lũi đi tiếp. Chắc mai phải học nốt phần chỉ đường quá.
Mùi Vị Chiến Thắng
Tối về ngồi nghĩ lại thấy buồn cười ghê. Từ thằng sợ nói tiếng Anh như sợ ma, giờ cũng dám đặt mua đồ bằng vài ba câu vụng về. Cái cảm giác ông Tây gật đầu khi mình diễn đạt được ý, sung sướng hơn trúng số.
- Mở app ra học thêm 10 phút từ vựng đồ ăn
- Ghi chép vào sổ tay mấy câu chê đồ ăn: “Too salty!”, “Not good!” phòng thân
- Hát nghêu ngao mấy câu trong bài nhạc US-UK, dù hát sai bét vẫn vui
Giờ này đang nằm suy tính tuần sau sẽ thử gọi đồ ăn ship bằng tiếng Anh. Chắc sẽ nói “Hello, I want pizza chicken”, quên từ thì tra Google dịch tại trận. Ai chê dở tôi mặc kệ, quan trọng là mình không sợ nói sai nữa. Cứ nói bừa đi, từ từ rồi sẽ khá!
Mấy bạn mới học cứ thử bắt chước tôi coi, học tới đâu xài liền tới đó. Ra ngoài gặp Tây mà nói sai thì nhớ cười thật tươi, người ta cũng thông cảm cho mà. Từ từ rồi não nó quen, miệng nó quen, tự nhiên sẽ tuôn ra ào ào.