Chào các bạn, hôm nay mình muốn chia sẻ câu chuyện học lại tiếng Anh từ số 0 của bản thân. Nghe nói mất gốc mà học lại còn khổ hơn người mới bắt đầu, đúng thiệt luôn.
Khởi đầu vật vã
Hôm đó mình lôi cuốn sách cũ phủ bụi ra, mở trang đầu… chả hiểu gì luôn. Ngay cả “I, You, He, She” cũng rối như tơ vò. Nhận ra cần làm lại từ con số không, quyết định xếp sách nâng cao qua một bên.

Bắt đầu với “đồ nghề” đơn giản
- Ra hiệu sách chọn cuốn ngữ pháp căn bản màu mè nhất, có hình minh họa dễ thương
- Tải app học trên điện thoại có tính năng nhắc học mỗi ngày
- Mua cuốn tập mới chỉ để dành cho tiếng Anh
Mở bài học đầu tiên ra, thấy chỉ có mấy cái động từ “to be” : am, is, are. Lúc đó còn tự hỏi “Hồi xưa học cấp 3 mấy năm trời học cái gì mà giờ thấy nó xa lạ vậy trời?”
Cách mình vật lộn với động từ
Chép đi chép lại công thức S + V + O tới 10 trang giấy. Viết tới mức tay mỏi nhừ mà vẫn nhầm lẫn “She have” thay vì “She has”. Tự đặt hình phạt: mỗi lần viết sai thì chống đẩy 5 cái. Tuần đầu tiên… đau tay + đau cả tay lẫn chân luôn.
Rồi tập đặt câu. Ban đầu viết mấy câu xàm xí như “Con mèo ăn cái bàn” vì không biết dùng từ gì. Thấy ngu ngốc mà buồn cười. App học mỗi ngày báo chuông rè rè : “Ê, học đi cha nội!” nên dù lười cũng cố mở lên 15 phút.
Chuyển biến bất ngờ
Khoảng tuần thứ ba, tự nhiên ngồi ăn sáng nói thầm trong miệng: “I am eating bread”. Xong tự hỏi sao mình nói được mà không cần suy nghĩ? Lúc đó mừng muốn khóc luôn á. Bắt đầu ghép được câu đơn ngắn như “He works in an office” mà không phải vật vã.
Mẹo rút ra cho anh em mất gốc
- Không học liền lúc 10 thì, chia nhỏ mỗi ngày 1 thì thôi
- Dán sticky note động từ ở chỗ nào cũng thấy: gương nhà tắm, tủ lạnh…
- Tập nói một mình khi làm việc nhà như thằng bị tào tháo đuổi
- Quan trọng nhất: cứ sai đi, đừng sợ ngu
Giờ ngồi nhìn lại mớ giấy nháp nguệch ngoạc trong 3 tháng, bất giác cười phá lên. Thứ tưởng chừng kinh khủng như núi thật ra chỉ là đống đất. Cứ cày đều thì cũng tới!