Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay không có gì cao siêu đâu, chỉ là muốn kể lại cái quá trình tôi vật lộn với đúng một trang sách, cụ thể là trang 53 trong sách Tiếng Anh lớp 7 của thằng cháu ở nhà. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mà cũng khối chuyện để nói đấy.
Bắt đầu từ “lời kêu cứu” của thằng cháu
Chuyện là thằng cháu nhà tôi nó đang học lớp 7. Mọi khi thì cũng tự giác học bài, nhưng mấy hôm trước nó cứ chạy ra kêu ca oai oái là cái trang 53 này bài tập khó quá, nó không hiểu gì hết. Tôi thì cũng không phải chuyên gia tiếng Anh gì sất, nhưng nghĩ bụng chắc cũng không đến nỗi nào, nên quyết định xắn tay áo vào xem thử nó ra làm sao.
Quá trình “ngâm cứu” trang 53
Tôi lật đúng cái trang 53 ra xem. Ờ thì đúng là có mấy bài tập ngữ pháp nhìn hơi lằng nhằng thật. Hình như là về thì quá khứ đơn với lại một vài cấu trúc câu gì đó, tôi cũng không nhớ chính xác tên gọi ngữ pháp cho lắm, kiểu như “used to” hay sao ấy. Sách giáo khoa thì nó trình bày cũng có vẻ logic, phần đầu là giới thiệu sơ qua, rồi đến bài tập áp dụng. Tôi thấy có mấy cái mục nhỏ:
- Phần A – Looking Back: Chắc là ôn lại kiến thức cũ.
- Phần B – Vocabulary & Grammar: Đây rồi, đây chính là cái mục mà thằng cháu tôi nó kêu trời đây. Toàn là điền từ, chia động từ, rồi viết lại câu.
- Phần C – Communication: Có vẻ là phần luyện nói, nhưng chắc ở nhà nó bỏ qua phần này.
Tôi tập trung vào cái phần B, vì đó là phần thằng bé đang tắc. Nhìn qua một lượt, tôi cũng thấy hơi choáng váng. Đúng là học sinh bây giờ học nặng thật.
Thực hành cùng thằng cháu và những phát hiện
Tôi gọi thằng cháu lại, bảo nó ngồi xuống làm từ từ từng bài một. Tôi ngồi bên cạnh, không phải để làm hộ, mà là để xem nó vướng ở đâu.
Đầu tiên là bài điền từ vào chỗ trống. Cái này thì nó cũng làm được kha khá, chủ yếu là do không thuộc từ vựng mới. Tôi phải mở lại mấy trang trước, nhắc nó nghĩa của từ, rồi nó mới điền vào được.
Tiếp theo là bài chia động từ trong ngoặc. Đây mới là phần khoai này. Nó cứ lẫn lộn giữa hiện tại đơn với quá khứ đơn, rồi động từ bất quy tắc thì nhớ cái được cái không. Tôi phải lấy giấy nháp ra, kẻ bảng, ghi lại mấy cái động từ hay gặp, rồi bắt nó đọc đi đọc lại.
Cuối cùng là bài viết lại câu sao cho nghĩa không đổi. Phần này thì đúng là thử thách thật sự. Nó phải hiểu được cấu trúc câu gốc, rồi mới biến đổi sang cấu trúc câu mới. Ví dụ như chuyển từ câu khẳng định sang câu phủ định hoặc câu hỏi ở thì quá khứ. Mấy cái này mà không nắm chắc ngữ pháp cơ bản thì chịu chết.
Tôi với nó hì hục cũng phải mất gần tiếng đồng hồ. Tôi không quát mắng gì cả, chỉ kiên nhẫn giải thích từng chút một. Chỗ nào nó sai thì tôi bảo nó dừng lại, giải thích tại sao sai, rồi cho nó tự sửa. Tôi nhận ra là, nhiều khi không phải tụi nhỏ nó không thông minh, mà là do mình chưa tìm đúng cách để giải thích cho nó hiểu, hoặc là do nó học vẹt, không hiểu bản chất.
Kết quả và chút “chiêm nghiệm”
Sau cả buổi chiều vật lộn, cuối cùng thì thằng cháu tôi nó cũng hoàn thành được hết các bài tập trong trang 53 đó. Mặt mày nó cũng tươi tỉnh hơn hẳn. Tôi thì cũng mệt phờ râu, nhưng thấy nó hiểu bài là vui rồi.
Qua cái vụ này, tôi rút ra được mấy điều. Thứ nhất, dạy học cho trẻ con, nhất là người nhà, thì phải cực kỳ kiên nhẫn. Thứ hai, đừng chỉ chăm chăm vào đáp án, mà phải tìm hiểu xem nó sai ở đâu, tại sao lại sai, rồi giải thích cặn kẽ cho nó hiểu. Thứ ba, thỉnh thoảng cũng nên “giả ngu”, hỏi ngược lại nó để xem nó có thực sự hiểu bài hay không.
Đấy, chỉ là một trang sách thôi mà cũng bao nhiêu là chuyện. Chia sẻ một chút kinh nghiệm thực tế của tôi, hy vọng có ích cho bác nào cũng đang có con cháu học tiếng Anh lớp 7 mà gặp khó khăn tương tự. Cứ từ từ, gỡ rối từng chút một là được hết ấy mà!