Chào các bạn, hôm nay mình kể lại chuyện thật như đếm này. Bé nhà mình cứ học ngữ pháp tiếng Anh là mặt bí xị như con tôm luộc ấy.
Đâm đầu vào thử cách truyền thống
Đầu tiên mình dùng cách “mưa dầm thấm lâu” – ngày nào cũng bắt bé ngồi đọc giáo trình. Result? Có ba ngày bé đã giãy nảy như đỉa phải vôi. Vừa đau đầu vừa xót ruột, mình nghĩ cái kiểu “To be hay not to be” này chắc phải độn thổ quá.

Lật kèo qua đồ chơi
Sáng hôm sau mình chộp lấy hộp board game cũ phủi bụi. Trộn tất cả mọi thứ thành trò “Grammar Detective”:
- Dán sticky note đầy bàn thành “tội đồ” am/is/are
- Giấu flashcards động từ chỗ gầm ghế
- Thưởng mỗi câu đúng bằng… việc được vẩy glitter glue lên đầu mình
Đến cái cảnh mình đầu tóc lấm tấm kim tuyến cười toe toét trên nền nhà, đồ đạc đảo lộn như bão quét mà bé thì la hét: “Còn noun nữa mẹ ơi!” – cái cảnh này mà đưa ra định nghĩa “hạnh phúc gia đình” chắc chuẩn luôn.
Bùm và bùm
Quả nhiên chỉ có thiên tài mới nghĩ ra cách biến bài tập thành thảm họa vui này. Chưa đầy chục phút:
- Bé dùng thì tương lai để đòi: “I will throw mom’s slipper!”
- Miệng lầu bầu comparative adjective lúc lộn đồ chơi: “Mẹ nhảy xa farther than me”
- Quên luôn cả giận dỗi mà hỏi: “When can we punish verbs again?”
Sạch bách chả phải dụ dỗ gì.
Hôm nay vừa kết thúc trò chơi, đang thu dọn “bãi chiến trường” thì bé đột nhiên ôm cổ mình thủ thỉ: “Mẹ ơi hôm nay past tense đẹp nhất”… Mình không tin vào tai luôn!