Chào các bác, nay rảnh rỗi tôi lại lên đây chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của bản thân, lần này là về cái vụ học tiếng Anh du lịch. Chẳng phải khoe mẽ gì đâu nhưng mà nghĩ lại cái hồi xưa đi du lịch mà như người câm, người điếc thì thấy nó cũng đáng để kể lại cho các bác nghe, biết đâu lại có ích.
Bắt đầu từ con số không tròn trĩnh
Nói thật với các bác chứ, tôi trước đây tiếng Anh thì chữ có chữ không, gọi là biết “hello”, “thank you” cho có lệ thôi. Mấy lần đi du lịch nước ngoài, nhất là mấy nước không dùng tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ thì còn đỡ, chứ sang mấy nước như Sing, Mã Lai hay Thái Lan mà dân họ bắn tiếng Anh như gió là tôi chịu chết. Cảm giác nó bất lực kinh khủng. Muốn hỏi đường cũng ú ớ, muốn gọi món ăn cũng chỉ trỏ loạn xạ, nhiều khi nó mang ra không đúng ý mình cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhớ có lần ở sân bay, người ta thông báo đổi cổng ra máy bay mà tôi có hiểu gì đâu, cứ ngồi chơ lỳ ra đấy, may mà có người đồng hương thấy mặt ngơ ngác chạy lại gọi đi cùng, không thì trễ chuyến bay như chơi. Cay cú lắm các bác ạ!

Thế là sau chuyến đi “bão táp” đó, tôi về nhà hạ quyết tâm. Không thể để tình trạng này tiếp diễn được! Ít nhất cũng phải biết mấy câu giao tiếp cơ bản để tự lo cho bản thân khi đi du lịch chứ.
Quá trình tự học của một kẻ “ngoại đạo”
Đầu tiên, tôi cũng mò mẫm lên mạng tìm đủ các loại tài liệu. Ôi thôi, thượng vàng hạ cám, nhiều kinh khủng. Mấy khóa học online thì thấy nó cứ chung chung, không tập trung vào cái mình cần là du lịch. Tôi xác định luôn, mục tiêu của mình là:
- Hỏi đường và hiểu chỉ dẫn.
- Giao tiếp ở sân bay (check-in, hải quan, hỏi thông tin chuyến bay).
- Giao tiếp ở khách sạn (đặt phòng, hỏi dịch vụ).
- Gọi món ăn ở nhà hàng.
- Mua sắm và mặc cả cơ bản.
- Mấy câu khẩn cấp kiểu “cứu tôi với” hay “tôi bị lạc”.
Xác định được mục tiêu rồi, tôi bắt đầu tìm những cụm từ, mẫu câu thông dụng cho từng tình huống đó. Tôi ưu tiên học cả câu, chứ không học từ vựng riêng lẻ. Ví dụ, thay vì học từ “toilet”, tôi học luôn câu “Where is the toilet?”. Học như vậy nó dễ nhớ ngữ cảnh hơn.
Công cụ của tôi lúc đó đơn giản lắm:
- Mấy kênh YouTube dạy tiếng Anh du lịch miễn phí. Tôi chọn mấy kênh có người bản xứ nói chậm, rõ ràng.
- Một cuốn sổ tay nhỏ để ghi chép lại những câu mình thấy hay dùng.
- App từ điển trên điện thoại để tra từ nào không biết.
Quan trọng nhất là thực hành nói. Nghe thì dễ nhưng mà lúc đầu ngượng mồm lắm các bác. Tôi toàn tự nói chuyện một mình. Đứng trước gương, tưởng tượng mình đang ở sân bay, đang ở nhà hàng rồi tự hỏi tự trả lời. Nhiều lúc thấy mình cũng hơi “điên điên” nhưng kệ. Không thực hành thì có học cả đời cũng không nói được. Tôi còn rủ rê vợ con nói chuyện bằng mấy câu đơn giản ở nhà. Ví dụ, thay vì nói “Lấy cho bố cốc nước”, tôi nói “Can I have a glass of water, please?”. Con bé nhà tôi ban đầu cười khúc khích, sau cũng quen rồi bắt chước theo.
À, còn một cái nữa là tôi hay xem phim hoặc mấy show truyền hình thực tế có phụ đề tiếng Anh. Ban đầu chỉ nhìn phụ đề tiếng Việt thôi, sau quen dần thì cố gắng nghe người ta nói rồi nhìn phụ đề tiếng Anh, xem mình hiểu được bao nhiêu. Cách này giúp luyện nghe khá tốt, lại còn học được cách người ta nói chuyện tự nhiên nữa.
Cứ như vậy, mỗi ngày một ít. Có hôm bận quá thì chỉ học được 5-10 phút, có hôm rảnh thì ngồi cả tiếng. Quan trọng là đều đặn. Đừng có ham hố học một lúc thật nhiều rồi bỏ bẵng đi cả tuần.

Thành quả sau những nỗ lực “cày cuốc”
Sau khoảng vài tháng miệt mài như thế, tôi cũng tự tin hơn hẳn. Dịp hè vừa rồi, cả nhà tôi có chuyến đi Singapore. Lần này thì khác hẳn các bác ạ. Tôi tự mình làm thủ tục check-in ở sân bay, hỏi đường nhân viên sân bay ngon ơ. Đến khách sạn, tôi cũng tự tin giao tiếp với lễ tân. Đi ăn uống, tôi gọi món vanh vách, còn biết hỏi xem món này có cay không, món kia làm từ gì. Cảm giác tự mình làm được mọi thứ nó sung sướng lắm.
Tất nhiên là tiếng Anh của tôi vẫn chưa thể gọi là trôi chảy như người bản xứ được. Nhiều lúc vẫn phải dùng cả tay chân để diễn tả, nhiều lúc vẫn nghe câu được câu chăng. Nhưng mà, cái quan trọng là mình đã có thể giao tiếp được những cái cơ bản, đủ để xoay x sở và tận hưởng chuyến đi. Không còn cái cảm giác bất lực, sợ hãi như trước nữa.
Giờ đây, mỗi khi chuẩn bị đi đâu, tôi lại lôi sổ tay ra ôn lại mấy câu hay dùng, hoặc lên mạng tìm hiểu thêm vài mẫu câu đặc thù cho địa điểm đó. Nó thành một thói quen rồi.
Đấy, câu chuyện học tiếng Anh du lịch của tôi nó chỉ đơn giản vậy thôi. Chẳng có bí kíp gì cao siêu cả, chủ yếu là do mình có quyết tâm và chịu khó thực hành hay không thôi. Hy vọng chia sẻ này của tôi giúp các bác có thêm động lực nhé. Cứ mạnh dạn lên, tiếng Anh du lịch không khó như mình tưởng đâu!