Nói về chuyện học tiếng Anh cho người mới bắt đầu ấy hả, tôi cũng từng vật vã lắm. Ban đầu nhìn vào thì một đống chữ loằng ngoằng, nghe thì chữ được chữ mất, nản không tả nổi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, thời buổi này không biết tý tiếng Anh thì thiệt thòi quá, nên tôi quyết tâm phải chinh phục nó bằng được.
Lúc mới bắt đầu, gian nan dễ sợ
Ban đầu tiên á, tôi chả biết gì sất. Nhìn chữ như gà bới. Nghe người ta nói thì ù ù cạc cạc, chả hiểu mô tê gì. Tôi cũng thử tải mấy cái app học tiếng Anh về nghịch, ban đầu cũng hăng hái lắm, bấm bấm mỗi ngày được vài từ. Nhưng mà rồi cũng chán, vì học kiểu đó nó cứ rời rạc thế nào ấy.

Xong rồi tôi thử xem phim. Đầu tiên là phim có phụ đề tiếng Việt, sau đó gan hơn thì mò sang phim có phụ đề tiếng Anh. Nhưng mà nói thật, cũng không thấm vào đâu mấy. Mắt thì đọc phụ đề, tai thì nghe diễn viên nói, nhưng não nó không kết nối được. Toàn là đoán mò thôi.
Có dạo tôi còn mua sách ngữ pháp về cày. Ôi thôi, toàn mấy cái thì với cấu trúc, đọc xong muốn tẩu hỏa nhập ma luôn. Cảm giác như mình đang cố nhồi nhét một mớ lý thuyết khô khan vào đầu vậy.
Rồi tôi tìm ra cách của riêng mình
Sau một thời gian loay hoay, tôi nhận ra là phải đi từ gốc, từ những cái cơ bản nhất. Thế là tôi bắt đầu lại.
- Đầu tiên là cái bảng chữ cái với mấy cái phiên âm. Khó nhằn phết, nhưng mà tôi cố gắng mỗi ngày nhìn một ít, nghe người ta phát âm rồi bắt chước theo. Không biết cái này thì chịu, không đọc được từ, nói ra người ta cũng không hiểu.
- Xong rồi tôi bắt đầu học từ vựng. Cứ mấy từ đơn giản hay dùng hàng ngày ấy. Ví dụ như đồ vật trong nhà, mấy hành động cơ bản. Tôi ghi vào mẩu giấy nhỏ, dán ở bàn làm việc, tủ lạnh, thậm chí trong nhà vệ sinh. Cứ nhìn thấy là lẩm nhẩm đọc.
- Về ngữ pháp, tôi không có học cao siêu gì đâu. Chỉ mấy cấu trúc câu đơn giản thôi: chủ ngữ + động từ + tân ngữ. Kiểu như ‘Tôi ăn cơm’, ‘Bạn đi đâu’. Cứ nắm chắc cái sườn đó đã rồi tính tiếp.
- Để luyện nghe, tôi chuyển qua nghe nhạc thiếu nhi tiếng Anh. Nhạc nó chậm, từ ngữ đơn giản, dễ hiểu hơn nhiều. Nghe riết rồi cũng quen tai. Sau đó thì nâng cấp lên nghe mấy bài hát mình thích, cố gắng đoán nghĩa, rồi tra lời sau.
- Còn nói thì sao? Đây mới là cái khó nhất này. Ban đầu tôi ngại lắm, sợ sai. Nhưng rồi tôi kệ. Tôi toàn tự nói chuyện một mình trước gương. Nghe thì hơi khùng khùng nhưng mà có hiệu quả. Hoặc là nghĩ trong đầu một câu tiếng Việt rồi cố gắng dịch nó sang tiếng Anh, nói ra thành tiếng.
Quan trọng nhất là tôi cố gắng tạo thói quen. Mỗi ngày dù bận đến mấy cũng dành ra khoảng 30 phút đến 1 tiếng để “tiếp xúc” với tiếng Anh. Có thể là nghe một bài hát, xem một đoạn video ngắn, hoặc học vài từ mới. Cứ từ từ mà tiến, không vội được.
Kết quả và lời khuyên nhỏ
Đến giờ thì tiếng Anh của tôi cũng tàm tạm rồi. Nghe hiểu được kha khá, nói chuyện cơ bản cũng ổn, đọc được tin tức đơn giản. Chưa giỏi nhưng mà so với lúc đầu thì một trời một vực. Tôi thấy tự tin hơn hẳn khi cần dùng đến tiếng Anh.
Nên là nếu bạn nào đang muốn bắt đầu học tiếng Anh mà thấy mông lung quá, thì cứ bình tĩnh. Tìm cho mình một phương pháp phù hợp, không cần phải giống ai cả. Và quan trọng nhất là kiên trì. Đừng có nản lòng khi thấy khó. Cứ mỗi ngày một chút, mưa dầm thấm lâu, kiểu gì cũng sẽ có kết quả thôi. Tin tôi đi, tôi làm được thì các bạn cũng làm được!