Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái hành trình dạy tiếng Anh cho đứa nhỏ nhà tôi lúc nó mới vào lớp 1. Nói thật là lúc đầu cũng hoang mang lắm, không biết bắt đầu từ đâu, làm thế nào cho hiệu quả mà con lại không thấy áp lực.
Tôi nhớ hồi đó cũng tìm hiểu này kia, rồi đọc được ở đâu đó người ta nói, có một chuyên gia tên là Neil Roberts, hình như là Phó Giám đốc Trung tâm Giảng dạy của Hội đồng Anh thì phải, ông ấy bảo là tầm 6-7 tuổi, tức là lúc trẻ vào lớp 1, là độ tuổi học tiếng Anh tốt nhất. Nghe vậy cũng thấy có lý, nên tôi quyết tâm thử xem sao.

Vậy tôi đã làm gì?
Đầu tiên, tôi không đặt nặng chuyện con phải nói được ngay hay phải nhớ cả đống từ vựng. Tôi nghĩ quan trọng nhất là làm cho con thấy tiếng Anh nó vui, nó thú vị cái đã. Chứ ép quá nó sợ là hỏng hết.
Bước 1: Tạo môi trường làm quen
- Tôi bắt đầu bằng mấy bài hát tiếng Anh cho trẻ con ấy, loại mà nhạc vui nhộn, từ ngữ đơn giản, lặp đi lặp lại. Mở cho nó nghe lúc chơi, lúc tắm, cứ văng vẳng bên tai vậy thôi. Mấy bài như “Baby Shark”, “Twinkle Twinkle Little Star” là tủ của nhà tôi.
- Rồi thì tìm mấy phim hoạt hình ngắn bằng tiếng Anh, loại có hình ảnh sinh động, nội dung dễ hiểu. Con nít mà, thấy hình đẹp là mê ngay. Tôi cũng ngồi xem cùng, thỉnh thoảng chỉ trỏ, giải thích sơ sơ vài từ đơn giản liên quan đến hình ảnh.
Bước 2: Học mà chơi, chơi mà học
Khi con bắt đầu có vẻ quen quen với âm điệu rồi, tôi mới bắt đầu lồng ghép chút “học” vào. Nhưng vẫn phải theo kiểu chơi thôi.
- Mua mấy bộ flashcard hình con vật, đồ vật, màu sắc. Mỗi ngày lôi ra vài cái, vừa chỉ hình vừa đọc tên tiếng Anh. Chơi trò đoán tên, tìm hình. Thằng cu nhà tôi thích trò này lắm.
- Khi đi chơi công viên, siêu thị, tôi cũng hay chỉ vào mấy thứ rồi nói tên tiếng Anh của nó. Ví dụ “Look, a dog!” hay “This is a red ball.” Cứ thủ thỉ vậy thôi, không ép con phải nhắc lại.
- Thỉnh thoảng hai bố con bày trò, ví dụ tôi nói “Touch your nose!” thì nó chạm vào mũi, “Clap your hands!” thì nó vỗ tay. Vui là chính.
Bước 3: Kiên trì và không so sánh
Cái này quan trọng lắm này. Tôi thấy nhiều bố mẹ hay sốt ruột, muốn con phải giỏi ngay, rồi so sánh con mình với con nhà người ta. Tôi thì xác định là mưa dầm thấm lâu. Có hôm con hứng thú thì học được nhiều, có hôm nó không thích thì thôi, mình chuyển sang hoạt động khác. Tuyệt đối không mắng mỏ hay tạo áp lực gì hết.
Kết quả thế nào?
Sau một thời gian, tôi thấy thằng bé nhà tôi bắt đầu có phản xạ tự nhiên với tiếng Anh hơn. Nó không còn thấy lạ lẫm nữa. Thỉnh thoảng nó tự dưng bật ra được vài từ đơn giản đúng ngữ cảnh, ví dụ thấy con chó thì nói “dog”, muốn uống sữa thì chỉ hộp sữa rồi nói “milk”. Phát âm thì có thể chưa chuẩn lắm đâu, nhưng mà mình thấy con có hứng thú là mừng rồi.

Quan trọng hơn, nó không sợ tiếng Anh. Nó coi việc nghe nhạc, xem phim hay chơi trò chơi tiếng Anh là một hoạt động giải trí bình thường. Tôi nghĩ đó là thành công bước đầu rồi. Cứ từ từ, từng chút một, con sẽ quen và yêu thích ngôn ngữ này thôi.
Đó là chút kinh nghiệm thực tế của tôi. Mỗi đứa trẻ mỗi khác, nên có thể cách của tôi không hoàn toàn phù hợp với tất cả mọi người. Nhưng hy vọng là nó cũng có ích cho ai đó đang loay hoay giống tôi ngày trước. Cứ kiên trì và đồng hành cùng con, mọi người nhé!