Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái buổi dạy tiếng Anh lớp 4, cụ thể là sách tập 1, Unit 1, Lesson 1. Nghe thì có vẻ đơn giản ha, bài đầu tiên mà, chắc toàn mấy cái dễ ợt.
Chuẩn bị ban đầu
Nói thật là ban đầu tôi cũng chủ quan, nghĩ chắc chỉ cần lật sách ra xem qua là dạy được. Nhưng mà đến lúc ngồi xuống soạn bài đàng hoàng thì mới thấy, ôi thôi, cũng phải có kế hoạch ra trò đấy chứ không phải đùa.

Tôi lôi sách giáo khoa ra, xem kỹ từng mục. Unit 1, Lesson 1 này chủ yếu là làm quen, chào hỏi. Mục tiêu đặt ra là bọn nhỏ phải biết nói “Hello”, “Hi”, rồi giới thiệu được tên mình kiểu “My name is…” hoặc “I’m…”. Quan trọng nữa là phải nghe hiểu được khi người khác nói mấy câu đó.
Quá trình thực hiện từng bước
Sau khi xác định mục tiêu, tôi bắt đầu nghĩ xem làm thế nào cho bọn trẻ con lớp 4 nó hứng thú. Chứ cứ đọc ê a theo sách thì chán chết.
Chuẩn bị đồ dùng:
- Tôi tự làm mấy cái thẻ từ (flashcards). Một mặt ghi chữ “Hello”, “Hi”, mặt kia có thể vẽ thêm mặt cười hay gì đó cho sinh động.
- Chuẩn bị thêm một quả bóng nhỏ, định bụng là để chơi trò chơi.
- File nghe của bài học, cái này thì chắc chắn phải có rồi.
Tiến hành trên lớp:
Đầu tiên, tôi cho cả lớp khởi động nhẹ nhàng. Bật một bài hát tiếng Anh trẻ em vui vui, có hình ảnh càng tốt. Mấy đứa nhỏ thường thích mấy cái này lắm, không khí nó đỡ căng thẳng.
Sau đó, tôi giơ thẻ “Hello” lên. Tôi đọc mẫu thật to, rõ ràng, nhấn nhá một chút. Xong rồi cho cả lớp đọc theo vài lần. Tiếp đến là gọi vài đứa đọc riêng. Quan trọng là phải khuyến khích, đứa nào đọc chưa chuẩn thì mình sửa nhẹ nhàng thôi.
Làm tương tự với từ “Hi”. Tôi cũng giải thích qua một chút là “Hello” thì trang trọng hơn, còn “Hi” thì thân mật, bạn bè hay dùng. Nói chung là cho chúng nó hiểu ngữ cảnh sử dụng.

Tiếp theo là phần giới thiệu tên. Tôi làm mẫu trước: “Hello. My name is [Tên của tôi]”. Tôi chỉ vào mình khi nói. Rồi tôi hỏi thử một vài em: “What’s your name?”. Lúc đầu có đứa còn ngại, nhưng mình cứ tươi cười, động viên là chúng nó cũng nói được. “My name is Lan”, “I’m Nam”, kiểu vậy.
Để thay đổi không khí, tôi lôi quả bóng đã chuẩn bị ra. Tổ chức trò chơi chuyền bóng. Nhạc bật lên thì chuyền, nhạc dừng ai cầm bóng thì phải đứng dậy nói “Hello” và giới thiệu tên mình. Trò này đơn giản mà vui, đứa nào cũng hào hứng tham gia.
Trong lúc chơi, tôi cũng cố gắng lồng ghép việc nghe. Thỉnh thoảng tôi gọi tên một bạn bằng tiếng Anh, ví dụ “Hello, Mai!”, xem bạn ấy có phản xạ không.
Cuối cùng là cho các em nghe lại đoạn hội thoại mẫu trong sách một lần nữa, để củng cố kiến thức vừa học.
Cảm nhận và điều chỉnh
Thật sự là dạy cho trẻ con nó khác hẳn người lớn. Mình phải kiên nhẫn hơn nhiều. Ban đầu tôi cũng hơi lo, sợ chúng nó không tập trung hoặc thấy bài học khô khan. Nhưng mà khi thấy bọn nhỏ cười nói, hăng hái phát biểu thì mình cũng thấy vui lây.
Có một điều tôi nhận ra là với lứa tuổi này, việc lặp đi lặp lại rất quan trọng. Nhưng lặp lại phải có chiêu, phải thông qua trò chơi, hình ảnh, chứ không phải bắt chúng nó đọc đi đọc lại một cách máy móc.
Ban đầu tôi định cho các em thực hành theo cặp nhiều hơn, nhưng thấy thời gian có hạn và một số em còn nhút nhát, nên tôi chuyển sang hoạt động cả lớp nhiều hơn để tạo không khí chung.

Buổi dạy này tuy chỉ là bài mở đầu rất cơ bản, nhưng nó cho tôi kinh nghiệm là phải luôn chuẩn bị kỹ lưỡng và linh hoạt thay đổi phương pháp cho phù hợp với học sinh. Không phải cứ mình thấy dễ là các em nó cũng thấy dễ đâu.
Kết thúc buổi học, thấy đa số các em đều có thể tự tin nói “Hello” và giới thiệu tên mình, tôi thấy cũng gọi là thành công rồi. Đúng là làm gì cũng phải có thực hành, có va chạm thì mới rút ra được bài học cho mình.