À, nói đến tiếng Anh lớp 5 unit 1 ấy à, nghe thì có vẻ đơn giản, kiểu “What’s your address?” rồi “Where are you from?”. Nhiều người cứ nghĩ nó dễ ợt, cứ sách giáo khoa mà dạy, sách bài tập mà làm là xong. Nhưng mà, để bọn trẻ con nó nhớ được, nó dùng được mới là chuyện đấy.
Hành trình của tôi với Unit 1
Hồi đầu, tôi cũng theo lối mòn thôi. Cứ mở sách ra, đọc từ mới, chép từ mới. Xong rồi cho làm bài tập điền từ, nối câu. Khổ nỗi, thằng cu nhà tôi nó cứ ngáp ngắn ngáp dài. Học trước quên sau, hỏi đến thì ậm ừ, mặt thì nghệt ra. Tôi thấy không ổn tí nào.
Thế là tôi mới nghĩ, phải làm khác đi. Tôi bắt đầu lục lọi lại xem cái unit này nó có cái gì hay ho không. Chủ yếu là hỏi địa chỉ, quê quán, mấy cái đó thì gần gũi mà. Sao mình không biến nó thành trò chơi nhỉ?
Đầu tiên, tôi lôi giấy bút ra, hai bố con cùng nhau vẽ. Vẽ cái gì? Vẽ cái bản đồ khu phố nhà mình chứ gì nữa. Nhà mình ở đâu, đánh dấu to vào. Nhà ông bà ở đâu, trường học ở đâu, siêu thị gần nhà ở đâu, đánh dấu hết. Vừa vẽ vừa hỏi: “Where is your house?”, “It’s here.” Rồi chỉ vào nhà ông bà: “Where is grandma’s house?”. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Tiếp theo, tôi bày trò đóng kịch. Tôi giả làm người lạ mặt, đi lạc đường. Thằng cu sẽ là người chỉ đường. Tôi sẽ hỏi: “Excuse me, where is the supermarket?”. Nó sẽ phải nhớ ra cấu trúc “It’s…” rồi chỉ trỏ trên cái bản đồ tự vẽ. Ban đầu nó cũng ngượng nghịu lắm, nói cứ lắp ba lắp bắp. Nhưng mà chơi vài lần thì quen, còn chủ động “đóng vai” nữa cơ.
Rồi đến phần “Where are you from?”. Cái này thì tôi dùng mấy cái ảnh các địa danh nổi tiếng của Việt Nam. Ví dụ như Hồ Gươm, Vịnh Hạ Long, Hội An. Tôi cho nó xem ảnh, rồi hỏi: “If you are from Hanoi, what can you say?”. Nó sẽ trả lời: “I’m from Hanoi”. Tôi lại hỏi thêm: “What’s famous in Hanoi?”. Cứ thế mở rộng ra.
À, còn một chiêu nữa là tôi hay lồng vào lúc đi đường. Chở nó đi học, đi ngang qua địa điểm nào đó quen thuộc, tôi lại hỏi vu vơ: “Where are we now?”. Hoặc là thấy một bạn cùng lớp, tôi lại bảo: “Look, that’s Nam. Where is he from, do you remember?”. Cứ như mưa dầm thấm lâu ấy.
- Chuẩn bị: Giấy, bút màu, ảnh các địa danh (nếu có), hoặc đơn giản là trí tưởng tượng.
- Thực hiện:
- Vẽ bản đồ đơn giản.
- Đóng vai hỏi đường, giới thiệu địa chỉ.
- Sử dụng hình ảnh để hỏi về quê quán.
- Lồng ghép vào các tình huống thực tế hàng ngày.
- Lưu ý: Kiên nhẫn là quan trọng nhất. Bọn trẻ con nó không nhớ ngay được đâu. Cứ từ từ, vừa học vừa chơi.
Cũng phải mất một thời gian đấy, không phải ngày một ngày hai mà được. Nhưng mà kết quả thì bất ngờ. Thằng cu nhà tôi nó không còn sợ học tiếng Anh nữa. Mấy cái câu hỏi về địa chỉ, quê quán nó nhớ làu làu. Thậm chí có hôm nó còn tự tin ra bắt chuyện với một chú người nước ngoài ở công viên, hỏi “Where are you from?” làm tôi cũng ngạc nhiên.
Nên là kinh nghiệm của tôi ấy à, cứ phải thực tế, cứ phải vui. Sách vở là một phần thôi, quan trọng là bọn trẻ nó thấy tiếng Anh nó gần gũi, nó dùng được vào việc gì đó. Chứ cứ bắt học vẹt thì chán lắm, mà cũng chẳng đọng lại được bao nhiêu. Đấy, Unit 1 tưởng khô khan mà hóa ra cũng nhiều trò để bày lắm đấy chứ!