Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái quá trình tôi vật lộn với cái Unit 7 tiếng Anh lớp 8 này. Thực sự là không dễ nhằn chút nào, nhất là khi phải làm sao cho bọn trẻ con nó hứng thú, chứ không phải kiểu học vẹt.
Ban đầu, tôi cũng lôi sách giáo khoa ra, xem qua một lượt. Chủ đề của Unit 7 này là “Pollution” – Ô nhiễm. Nghe thì có vẻ quen thuộc đấy, nhưng để bọn nhỏ hiểu sâu rồi còn vận dụng được từ vựng, ngữ pháp vào nói với viết thì lại là chuyện khác. Tôi nhớ lúc đầu thằng cu nhà tôi nó cứ nhăn mặt kêu khó, từ mới thì nhiều mà toàn từ dài ngoằng.
Thế là tôi bắt đầu nghĩ cách tiếp cận khác. Thay vì cứ bắt nó ngồi vào bàn học chay, tôi thử tìm mấy cái hình ảnh, video ngắn về các loại ô nhiễm. Ví dụ như ô nhiễm không khí thì có hình ảnh thành phố đầy khói bụi, ô nhiễm nước thì có hình ảnh sông ngòi đầy rác. Tôi cho nó xem, rồi hai bố con cùng nhau chỉ trỏ, bình luận xem cái gì gây ra cái đó, rồi hậu quả nó thế nào. Tự nhiên lúc đấy nó lại có hứng hỏi han nhiều hơn.
Sau đó, tôi mới lôi từ vựng ra. Tôi không bắt nó học thuộc lòng một danh sách dài dằng dặc. Thay vào đó, tôi gắn mỗi từ với một hình ảnh hoặc một tình huống cụ thể mà hai bố con vừa xem. Ví dụ, xem cái ảnh nhà máy xả khói đen kịt, tôi chỉ vào và nói “Đây là ‘air pollution’ này con, do ‘factory smoke’ đó”. Cứ thế, mỗi ngày một ít, vừa chơi vừa học.
Đến phần ngữ pháp, Unit này tập trung vào mấy cái câu điều kiện loại 1, rồi mấy cái động từ khuyết thiếu như “should”, “ought to” để đưa ra lời khuyên. Tôi cũng không giảng giải lý thuyết suông. Tôi đặt ra tình huống, ví dụ: “If the water is polluted, what should we do?” (Nếu nước bị ô nhiễm, chúng ta nên làm gì?). Rồi tôi gợi ý cho nó dùng mấy cấu trúc đó để trả lời. Cứ thực hành qua lại như thế, nó nhớ nhanh hơn hẳn là ngồi chép công thức.
Có một buổi, tôi còn thử tổ chức một “buổi tranh luận nhỏ”. Tôi đưa ra một vấn đề, ví dụ như “Làm thế nào để giảm ô nhiễm nhựa ở trường học?”. Thằng bé ban đầu còn hơi rụt rè, nhưng được tôi gợi ý, nó cũng mạnh dạn đưa ra ý kiến của mình, cố gắng dùng mấy từ mới với cấu trúc vừa học. Tất nhiên là sai tùm lum, nhưng tôi cứ kệ, để nó nói hết rồi mới sửa từ từ. Quan trọng là nó dám nói.
Cuối cùng, để củng cố lại, tôi cho nó viết một đoạn văn ngắn về một loại ô nhiễm mà nó thấy ấn tượng nhất, và đề xuất vài giải pháp. Lúc này thì từ vựng với ngữ pháp nó đã “ngấm” hơn rồi, nên viết cũng đỡ vất vả hơn nhiều. Tôi đọc bài của nó, thấy cũng ra gì phết, có tiến bộ rõ rệt.
Nói chung, cái quá trình học cùng con với Unit 7 này của tôi nó là như vậy đó. Từ việc vò đầu bứt tai ban đầu, rồi thử nghiệm đủ cách, cuối cùng cũng thấy có chút thành quả. Quan trọng nhất tôi rút ra là phải làm cho việc học nó gần gũi, thực tế, chứ đừng ép theo kiểu nhồi nhét. Hy vọng chút chia sẻ này của tôi cũng giúp ích được cho ai đó đang gặp khó khăn tương tự.