Chuyện là vầy, tôi ở quê mà, thấy tụi nhỏ ở xóm mình thiệt thòi đủ thứ. Nhất là cái khoản tiếng Anh, gần như bằng không luôn ấy. Nhiều đứa muốn xem hoạt hình tiếng Anh hay nghe nhạc tiếng Anh mà chữ được chữ mất, nhìn mà thương.
Nhiều lúc nhìn chúng nó chơi quanh quẩn, rồi nghĩ sau này tụi nó muốn có công việc tốt hơn, hay đơn giản là xem cái gì đó trên mạng mà không hiểu, thấy cũng tội. Mình thì cũng không giàu có gì, nhưng nghĩ bụng, mình biết chút ít tiếng Anh, sao không thử làm gì đó?

Thế là tôi quyết định phải làm gì đó.
Nghĩ là làm, tôi bắt đầu lên kế hoạch mở một lớp học tiếng Anh nho nhỏ, hoàn toàn miễn phí cho các cháu. Mục tiêu đơn giản lắm, chỉ cần tụi nhỏ làm quen được với mặt chữ, phát âm chuẩn vài từ cơ bản, biết chào hỏi, giới thiệu bản thân là mừng rồi.
Đầu tiên là khâu chuẩn bị.
- Địa điểm: Cái này thì dễ, nhà tôi có cái sân nhỏ, với lại phòng khách cũng rộng rãi, cuối tuần dọn dẹp một chút là thành lớp học được ngay. Tôi kê mấy cái bàn nhựa, ghế nhựa cũ ra, trông cũng ra dáng phết.
- Giáo trình: Đây mới là cái khó nè. Sách vở ở quê làm gì có nhiều. Tôi lục tung hết sách cũ của mình hồi còn đi học, rồi lên mạng tìm mấy tài liệu dạy tiếng Anh cho trẻ con, in ra. Cũng lượm lặt được một mớ, tuy không đồng bộ nhưng dùng tạm vẫn ổn. Tôi còn vẽ thêm mấy cái hình con vật, đồ vật cho nó sinh động.
- Thông báo: Tôi đi nói chuyện với mấy nhà hàng xóm có con nhỏ, rồi nhờ mấy đứa cháu trong nhà đi rủ rê bạn bè chúng nó. Ban đầu cũng ít đứa tham gia lắm, chắc bố mẹ còn ngại hoặc tụi nhỏ chưa quen. Có nhà còn hỏi “dạy có lấy tiền không?”, tôi phải giải thích cặn kẽ là hoàn toàn miễn phí.
Rồi đến lúc bắt đầu dạy.
Mấy buổi đầu, tôi chủ yếu cho tụi nhỏ làm quen với mặt chữ, phát âm mấy từ đơn giản như “apple”, “banana”, “dog”, “cat”. Quan trọng là phải vui, phải tạo không khí thoải mái. Tôi hay bày trò chơi, hát mấy bài tiếng Anh thiếu nhi đơn giản như “Baby Shark”, “Twinkle Twinkle Little Star”. Tụi nó thích lắm, cười nói rôm rả. Nhiều khi hát sai tùm lum nhưng mà vui.
Có đứa ban đầu nhát ơi là nhát, hỏi gì cũng không dám nói, chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng được vài buổi, thấy các bạn khác mạnh dạn, nó cũng bắt đầu ê a theo. Nhìn cái cảnh đó, thấy vui gì đâu. Tôi cũng không đặt nặng thành tích, cứ từ từ mưa dầm thấm lâu thôi.
Dĩ nhiên là cũng có khó khăn. Có hôm trời mưa, lớp vắng hoe. Có hôm tụi nhỏ ham chơi, không tập trung, chạy lung tung. Những lúc đó cũng hơi nản, nhưng rồi lại tự nhủ, mình làm vì cái tâm, vì muốn tụi nhỏ có thêm chút kiến thức, cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đó. Tôi cũng phải học cách kiên nhẫn hơn nhiều.
Dần dần, lớp học cũng đông hơn.

Tiếng lành đồn xa hay sao đó, phụ huynh thấy con mình về nhà líu lo mấy từ tiếng Anh, cũng mừng, rồi giới thiệu thêm bạn bè cho con họ tới học. Từ mấy đứa ban đầu, giờ lớp cũng được hơn chục em rồi, có hôm hai chục em luôn. Cái sân nhà tôi bắt đầu thấy chật chội.
Nhìn tụi nhỏ tiến bộ từng ngày, từ không biết gì đến thuộc được vài bài hát, nói được vài câu giao tiếp đơn giản, tôi thấy công sức mình bỏ ra thật sự xứng đáng. Tuy chỉ là những kiến thức cơ bản thôi, nhưng tôi tin nó sẽ là nền tảng tốt, khơi gợi niềm yêu thích tiếng Anh cho các em sau này. Có em còn khoe với tôi là giờ xem hoạt hình hiểu được vài câu rồi đó.
Giờ thì cuối tuần nào tôi cũng bận rộn với lớp học đặc biệt này. Mệt thì có mệt, chuẩn bị bài vở rồi đứng lớp cũng oải, nhưng mà vui. Hy vọng là mình có thể duy trì được lớp học này càng lâu càng tốt, để thêm nhiều trẻ em ở quê mình có cơ hội tiếp xúc với tiếng Anh, dù chỉ là một chút thôi cũng quý lắm rồi.