Chào mọi người, hôm nay tôi xin chia sẻ một chút về cái công cuộc dạy tiếng Anh cho đứa cháu ở nhà, cụ thể là cái Unit 7 trong sách lớp 2 của nó. Thực ra thì cũng không có gì cao siêu đâu, chủ yếu là mình kiên trì với tụi nhỏ thôi.
Bắt đầu từ đâu?
Đầu tiên, tôi lôi quyển sách giáo khoa tiếng Anh lớp 2 của nó ra ngó nghiêng trước. Unit 7 này, nếu tôi nhớ không nhầm, chủ đề của nó xoay quanh mấy thứ như là đồ dùng học tập quen thuộc hoặc là các hoạt động trên lớp. Tôi xem qua một lượt từ vựng mới, mấy mẫu câu cơ bản mà bài học yêu cầu.

Chuẩn bị “đồ nghề”:
- Sách giáo khoa, sách bài tập là chắc chắn rồi.
- Tôi có chuẩn bị thêm mấy cái flashcard tự làm, vẽ hình mấy đồ vật trong bài, ví dụ như “pencil”, “book”, “ruler”, “eraser”. Tự vẽ nó ngộ nghĩnh, trẻ con nó thích hơn.
- Một vài đồ vật thật nếu có, như là bút chì, thước kẻ thật luôn để nó dễ hình dung.
Vào bài thôi nào!
Phần từ vựng:
Tôi bắt đầu bằng việc giới thiệu từ mới. Tôi giơ flashcard lên, hoặc chỉ vào đồ vật thật, đọc to, rõ ràng tên tiếng Anh của nó. Ví dụ, tôi cầm cây bút chì lên, nói “pencil”, rồi yêu cầu cháu nó nhắc lại. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần cho mỗi từ. Phải nhấn nhá, làm bộ mặt ngạc nhiên hay thích thú để thu hút sự chú ý của nó. Đôi khi tôi còn làm trò, giả vờ nói sai để nó sửa, nó khoái chí lắm.
Phần mẫu câu:
Sau khi cháu nó tạm nhớ mặt chữ, mặt đồ vật, tôi chuyển qua mấy mẫu câu đơn giản. Unit 7 thường có mấy câu kiểu “This is a pencil.” hoặc “I have a book.” Tôi sẽ làm mẫu trước, chỉ vào đồ vật rồi nói cả câu. Sau đó, tôi khuyến khích cháu nó thử nói. Ban đầu có thể nó chỉ nói được từng từ rời rạc, nhưng mình cứ kiên nhẫn ghép nối lại giúp nó.
Ví dụ, tôi hỏi “What’s this?” (chỉ vào cục tẩy), rồi gợi ý “This is an…”. Nó mà nói được “eraser” là tôi khen tới tấp, rồi giúp nó nói cả câu “This is an eraser.”
Làm sao cho nó đỡ chán?
Học mà cứ răm rắp thì trẻ con nó nhanh chán lắm. Tôi hay bày thêm mấy trò chơi nho nhỏ:

- Trò “Chỉ và gọi tên”: Tôi để mấy đồ vật hoặc flashcard ra bàn, tôi gọi tên tiếng Anh, cháu nó phải chỉ đúng đồ vật đó. Hoặc ngược lại, tôi chỉ đồ vật, cháu nó gọi tên.
- Trò “Tìm đồ vật”: Tôi giấu mấy đồ vật quanh phòng, rồi nói “Find the pencil!”, cháu nó đi tìm. Tìm được thì phải nói “This is a pencil.”
- Hát hò: Mấy bài hát tiếng Anh thiếu nhi đơn giản liên quan đến chủ đề, ví dụ bài “What’s this?”. Nhạc điệu vui vẻ giúp nó nhớ từ tốt hơn.
Quan trọng là phải tạo không khí vui vẻ, không áp lực. Nó nói sai thì mình nhẹ nhàng sửa, không la mắng gì cả. Hôm nào nó mệt hay không tập trung thì mình cho nghỉ sớm, không cố nhồi nhét.
Kiểm tra và ôn lại
Sau mỗi buổi học, tôi thường dành ít phút cuối để ôn lại. Có thể là hỏi nhanh vài từ, hoặc cho nó xem lại tranh. Hôm sau trước khi học bài mới, tôi cũng kiểm tra lại bài cũ một chút. Bọn trẻ con nó mau quên lắm, nên việc ôn tập thường xuyên là cực kỳ cần thiết.
Có hôm tôi còn thử áp dụng vào thực tế. Lúc nó chuẩn bị đồ đi học, tôi hỏi vu vơ “Where is your pencil?” hay “Do you have a ruler?”. Nó mà trả lời được là thấy vui rồi.
Đấy, quá trình dạy tiếng Anh Unit 7 cho đứa cháu lớp 2 nhà tôi nó chỉ có vậy thôi. Chẳng có bí quyết gì to tát, chủ yếu là mình dành thời gian, kiên nhẫn và làm cho việc học trở nên thú vị với tụi nhỏ. Thấy nó tiến bộ từng chút một là mình vui lắm rồi. Chúc các bác thành công nhé!