Lúc mới tập tành học tiếng Anh như gà mờ
Sáng nay dọn phòng thấy cái mớ flashcard cũ dựng đầy bụi. Nhớ lại hồi mới học tiếng Anh, học hết quyển ngữ pháp này sang quyển khác, test điểm cứ cao chót vót. Đến lúc gặp đứa Tây ở hồ Gươm hỏi đường “Excuse me, where’s the bus stop?”, mình ấp a ấp úng giống bệnh nhân hóc xương.
Tự nhủ không thể như vầy mãi

Chán nản xong quyết định đổi chiến thuật. Lôi điện thoại lên search mấy trang đọc truyện tiếng Anh cho beginner. Giới thiệu hoành tráng lắm: “dễ như ăn kẹo”, “học 1 tháng nói như gió”. Thử đọc thử thì cái dòng chữ đầu tiên đập vào mắt: “The nocturnal creature emitted phosphorescent effulgence“. Não chảy nước mũi luôn! Kiểu truyện này mà cho người mới bắt đầu thì tôi làm thợ xây cho rồi.
Vật lộn tìm đúng trình độ
Vứt mớ truyện cao siêu đấy vào sọt rác. Lần này tôi chọn chiến lược đào từ gốc rễ:
- Ra nhà sách thật, lùng sục nguyên buổi chiều mới chộp được quyển có dòng chữ “Level 1 – 300 words“, hình minh họa đầy màu chứ không toàn chữ là chữ.
- Ngồi trước gương tập đọc to từng trang, câu nào không biết đọc tra từ điển ngay, học cả cái tông giọng lên xuống như kiểu hát chầu văn.
- Chép lại mấy câu giao tiếp cơ bản trong truyện: “How are you?“, “What time is it?“… vừa chép vừa nghêu ngao như hò biển.
Có hôm đọc truyện tít “The Magical Fish”, tới đoạn con cá nói: “Put me back into the water!“. Tự nhiên nghĩ đến mình như thằng đánh cá ức chế, thả nó về biển khơi luôn.
Quả ngọt nhỏ mà ngọt lịm
Kiên trì hơn tháng trời thì có chuyến đi đền Ngọc Sơn. Đứng chụp ảnh thì bỗng nghe sau lưng: “Sorry, could you take photo for us?“. Cả gia đình Tây ba thế hệ đứng cười toe. Không nghĩ nhiều bật luôn ra mồm: “Sure! One, two, three… cheese!“. Xong họ hỏi thêm “Where we can buy coconut coffee?“, mình còn chỉ đàng hoàng: “Walk straight, turn left near red building“.
Về nhà ngồi phắt xuống ghế tự hỏi: Mình nói gì nãy giờ ta? Tự nhiên mấy mẫu câu trong mấy quyển truyện trẻ con nó bật ra ngon ơ. Hóa ra lúc đọc truyện học từ trong ngữ cảnh là nó khắc sâu thế. Lúc giao tiếp bản năng tự động xổ ra, chứ không phải ngồi lắp ghép như trò chơi xếp hình.
Điều quý nhất là cảm thấy không còn sợ sai nữa. Hồi trước nghe tiếng Anh giống như bị bắt nghe điện tín viên tốc ký. Giờ vẫn nghe loáng thoáng thôi, nhưng có sai cũng gật đầu “Ok I understand” rồi hỏi lại. Người ta cũng nhẹ nhàng chỉnh lại câu cho mình. Nhìn lại thì thấy lúc đầu cứ tự khó với bản thân làm gì.
Vậy đấy, chắc hôm nào phải đi nhặt cái đống flashcard ngữ pháp năm xưa về tái chế làm giấy kê chân bàn. Chứ thực tế mới là thứ dạy mình trôi chảy.
