À, nói về truyện tiếng Anh cho bọn trẻ nhà mình ấy à? Cũng là cả một hành trình đấy, chứ không phải đùa đâu. Ban đầu thì cũng loay hoay lắm, thấy con nhà người ta nói tiếng Anh vèo vèo mà con mình thì cứ ngơ ngác, sốt hết cả ruột.
Đầu tiên, mình cũng như nhiều bố mẹ khác thôi, lao vào tìm hiểu đủ thứ. Nào là sách truyện tiếng Anh loại dày cộp, chữ chi chít, nghĩ bụng chắc kiến thức nó phải nhiều. Mua về một đống, bày la liệt khắp nhà. Con mình lúc đầu cũng tò mò giở giở mấy trang, xong rồi… chán. Sách thì đẹp đấy, hình cũng bắt mắt đấy, nhưng có vẻ nó hơi “nặng đô” so với một đứa mới bập bẹ.

Xong rồi mình lại chuyển hướng sang mấy cái app học tiếng Anh trên điện thoại, máy tính bảng. Nghe quảng cáo thì hay lắm, nào là tương tác, nào là game vui nhộn. Ừ thì cũng có vui thật, nhưng được dăm bữa nửa tháng, con lại chỉ chăm chăm vào mấy cái game trong đó, chứ học hành chả được bao nhiêu. Mà mình cũng sợ cho con dùng thiết bị điện tử nhiều quá, hại mắt.
Thế rồi mình bắt đầu tìm cách khác, thực tế hơn.
Mình nghĩ, trẻ con nó thích cái gì trực quan, sinh động, dễ hiểu. Thế là mình bắt đầu mò mẫm tìm mấy cái truyện tranh đơn giản, ít chữ nhiều hình. Rồi mình để ý hơn đến mấy cái kênh video kể chuyện tiếng Anh cho trẻ em trên mạng. Cái này quan trọng này, mình phải lọc kỹ.
- Đầu tiên là giọng đọc: Mình ưu tiên chọn mấy kênh có người bản xứ đọc, giọng phải rõ ràng, truyền cảm, có ngữ điệu lên xuống cho nó hấp dẫn. Chứ giọng đều đều như đọc văn bản thì con mình ngủ mất.
- Tiếp theo là hình ảnh: Hình ảnh phải minh họa cho câu chuyện, đơn giản, màu sắc tươi sáng. Không cần quá phức tạp cầu kỳ đâu, miễn là con nhìn vào hiểu được nội dung đang nói gì.
- Nội dung truyện: Mình chọn những câu chuyện ngắn thôi, tình tiết đơn giản, lặp đi lặp lại một vài cấu trúc câu hoặc từ vựng. Mấy truyện cổ tích kiểu “Ba chú heo con”, “Cô bé quàng khăn đỏ” phiên bản tiếng Anh đơn giản hóa là một lựa chọn không tồi.
- Thời lượng: Mỗi video chỉ tầm 5-10 phút thôi, dài quá con mất tập trung.
Quá trình áp dụng vào thực tế nó như thế này:
Ban đầu, mình không ép con phải ngồi xem đâu. Mình cứ mở lên, rồi mình ngồi xem trước, tỏ vẻ thích thú lắm. Con thấy bố/mẹ xem gì lạ lạ, hay hay thì cũng tò mò ngó theo. Dần dần, mình rủ con xem cùng. Thường thì mình chọn lúc trước khi đi ngủ, hoặc lúc nào hai bố con/mẹ con rảnh rỗi, không gian yên tĩnh một chút.
Lúc xem cùng, mình cũng hay chỉ trỏ vào hình ảnh, nhắc lại một vài từ đơn giản mà mình nghĩ con có thể nhớ. Ví dụ thấy con chó thì mình chỉ vào nói “dog”, thấy con mèo thì “cat”. Mình không đặt nặng việc con phải nhớ ngay, phải phát âm chuẩn ngay. Cứ mưa dầm thấm lâu thôi.
Có một giai đoạn cũng hơi nản. Có khi mở lên con chẳng thèm ngó, chỉ mải chơi đồ chơi. Lúc đấy mình cũng kệ, không la mắng gì, hôm sau lại thử tiếp. Quan trọng là mình phải kiên trì, tạo thành một thói quen từ từ. Mình để ý thấy, nếu mình hào hứng, con cũng sẽ dễ bị cuốn theo hơn.
Rồi mình phát hiện ra, mấy cái truyện mà có bài hát kèm theo ấy, con thích lắm. Nghe đi nghe lại vài lần là tự dưng nó cũng lẩm nhẩm theo được giai điệu, rồi bập bẹ được vài từ. Đấy là tín hiệu đáng mừng rồi.
Thỉnh thoảng, mình cũng thử “kiểm tra” con một cách tự nhiên. Ví dụ đang chơi, mình hỏi vu vơ “Where is the pig?” (Con heo đâu rồi?) khi đang xem truyện Ba chú heo con, hoặc “What color is the apple?” (Quả táo màu gì?) khi thấy quả táo trong truyện. Con trả lời được thì mình khen, không thì mình chỉ cho con, không áp lực gì cả.

Cứ thế, từng chút một. Đến giờ thì cu cậu nhà mình cũng biết được kha khá từ vựng đơn giản rồi, nghe truyện cũng hiểu được nội dung cơ bản. Quan trọng nhất là con không còn sợ tiếng Anh nữa, mà thấy nó cũng vui vui, thú vị. Đôi khi còn chủ động đòi xem truyện tiếng Anh nữa cơ.
Nói chung, cái vụ truyện tiếng Anh này, nó không có công thức chung nào đâu. Mình cứ phải thử, phải tìm tòi, xem con mình nó hợp với cái gì, thích cái gì. Quan trọng là mình đồng hành cùng con, tạo không khí vui vẻ, tự nhiên. Chứ cứ ép buộc thì lại phản tác dụng ngay. Đấy, kinh nghiệm của mình chỉ có vậy thôi, chia sẻ để các bố mẹ khác tham khảo nhé.