Thật tình cờ hôm qua mình lục lại đống sổ tay cũ, chợt phát hiện cuốn ghi chép học tiếng Anh hồi mới tập tành. Nhớ lại cái thời nhìn từ “breakfast” mà tưởng đồ chơi Lego, thấy buồn cười mà cũng tiếc nuối. Thôi thì hôm nay mạn phép kể lại chuyện vật lộn với mấy từ vựng cơ bản này vậy.
Bắt Đầu Bằng Đống Giấy Nhớ
Sáng hôm ấy quyết định ra hiệu sách mua ngay tập giấy note màu vàng chói. Về nhà lập tức viết đại 20 từ căn bản ra bàn:
- Cái bàn thì “table”
- Cái ghế thành “chair”
- Con chó mực nhà hàng xóm thành “dog”
Xong xuôi hồ hởi dán đầy tường phòng ngủ. Ai ngờ ba ngày sau tháo ra chơi điện tử, nhìn lên tường chợt nhận ra quên sạch từ “window” là gì. Lật mặt sau tờ giấy note mới biết mình viết thành “widonw” – sai chính tả từ bao giờ.
Vật Vã Tập Đánh Vần
Đến lúc học từ “beautiful”. Ngồi vừa viết vừa đọc nhẩm “biu-ti-phồ”. Viết đi viết lại ba trang giấy mà vẫn sai “beutiful”. Bực quá đập bút xuống bàn, lên mạng tìm clip phát âm. Hóa ra đọc nhẹ nhàng kiểu “bơ-ti-phồ” chứ không phải gằn giọng như đánh nhau.
Khốn khổ hơn cả là động từ bất quy tắc:
- Hôm qua “go”, hôm nay “went”
- Lúc nhớ lúc quên “swim – swam – swum”
Giải pháp cuối cùng là vẽ hình con vịt đang bơi (“swim”) bên trái trang vở, con vịt chết đuối (“swam”) ở giữa, mũi tên chỉ sang nồi lẩu vịt (“swum”) bên phải. Nhìn phát hoảng nhưng đếm từ trưa tới chiều đã thuộc làu.
Cái Kết Có Hậu
Giờ nghĩ lại thấy buồn cười, nhưng cũng nhận ra mấy cái sai lầm ngớ ngẩn ấy lại dạy mình bài học hay:
Sau vài tháng ròng rã, đổi từ giấy note sang học bằng hình ảnh trên điện thoại. Mỗi lần thấy từ “refrigerator” dài ngoẵng liền nghĩ ngay tới cái tủ lạnh nhà bị hỏng năm ngoái – cái tủ “làm lạnh lại” đồ ăn (re+frigerator). Thế mà nhớ dai hơn cả mấy tờ giấy dính keo hai mặt ngày xưa.
Hóa ra đâu phải cứ cắm đầu học thuộc là được. Phải sai mới nhớ lâu, phải vẽ bậy mới dễ nhớ. Các bạn mới học cứ sai đi, sai mãi rồi sẽ thành… từ điển sống như mình bây giờ!