Chào các bác, hôm nay cuối tuần rảnh rỗi nên mình ngồi chia sẻ lại cái quá trình mình cùng cu con nhà mình xử lý cái Unit 1 sách tiếng Anh lớp 5. Nói là học cùng con cho oai chứ thực ra là mình cũng phải xem trước, chuẩn bị đủ thứ để còn biết đường mà “chém gió” với nó nữa.
Bắt đầu từ đâu?
Đầu tiên, mình lôi sách giáo khoa của con ra, giở đúng Unit 1: “What’s your address?”. Ồ, chủ đề có vẻ quen thuộc, xoay quanh hỏi địa chỉ. Mình nghĩ bụng, chắc cũng không khó lắm đâu. Nhưng mà các bác biết rồi đấy, trẻ con nó học khác người lớn mình, không phải cứ nhồi là vào.
Mình bắt đầu bằng việc xem qua một lượt từ vựng mới trong bài. Cũng có mấy từ cơ bản như là:
- address (địa chỉ)
- live (sống)
- hometown (quê hương)
- village (làng)
- city (thành phố)
- tower (tòa nhà, tháp)
- street (đường phố)
- lane (ngõ, hẻm)
Rồi mình ngó tiếp sang phần mẫu câu. Chủ yếu là mấy câu hỏi và trả lời về địa chỉ, kiểu như:
- What’s your address? – It’s [số nhà] [tên đường].
- Where do you live? – I live at [số nhà] [tên đường]. / I live in [tên thành phố/làng].
Trông thì đơn giản thế thôi, nhưng mà để bọn nhóc nhớ và dùng được tự nhiên cũng là cả một vấn đề đấy các bác ạ.
Quá trình thực hành của hai bố con
Sau khi “ngâm cứu” qua loa, mình bắt đầu thực hành với cu cậu. Ban đầu, mình cho nó đọc từ mới trước. Mình đọc mẫu, rồi nó đọc theo. Cũng phải sửa đi sửa lại mấy lần cái phát âm, nhất là mấy từ có âm cuối như “address” hay “live”.
Tiếp theo là phần mẫu câu. Mình không bắt nó học thuộc lòng ngay. Thay vào đó, mình thử đặt câu hỏi bằng tiếng Việt trước, ví dụ: “Con sống ở đâu?”, “Địa chỉ nhà mình là gì?”. Sau đó, mình mới lái sang câu tiếng Anh tương ứng. Cách này mình thấy nó dễ hình dung hơn.
Khó khăn gặp phải:
Cái đoạn “What’s your address?” với “Where do you live?” này con mình nó hay bị lẫn lộn lắm. Lúc thì nó trả lời địa chỉ cụ thể cho câu “Where do you live?”, lúc thì lại trả lời chung chung cho câu “What’s your address?”. Mình phải giải thích đi giải thích lại là “address” thì thường chi tiết hơn, có số nhà, tên đường, còn “live” thì có thể chung chung hơn, như là “I live in Hanoi”.
Rồi đến mấy cái giới từ “in”, “on”, “at” khi nói về địa chỉ cũng hơi lằng nhằng. Kiểu “live in a city” nhưng lại “live at 123 Tran Hung Dao Street”. Mình cố gắng lấy ví dụ thực tế nhà mình, nhà ông bà để nó dễ nhớ hơn.
Cách mình giải quyết (tạm thời):
Mình lấy luôn cái địa chỉ nhà mình ra làm ví dụ. Viết to đùng ra giấy: “[Số nhà] [Tên ngõ/phố], [Phường/Xã], [Quận/Huyện], [Thành phố]”. Rồi mình chỉ vào từng phần, giải thích đây là “street”, đây là “district”, đây là “city”.
Sau đó, mình với nó chơi trò hỏi đáp. Mình hỏi nó: “What’s your address?” Nó nhìn vào tờ giấy rồi đọc. Xong rồi đổi vai, nó hỏi mình. Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Để cho nó đỡ chán, mình còn vẽ vời thêm mấy cái hình ảnh ngôi nhà, con đường, thành phố. Rồi mình giả vờ là người đưa thư, hỏi địa chỉ để giao quà. Nó cũng có vẻ khoái chí hơn là chỉ ngồi đọc ê a.
Mình cũng khuyến khích nó thử hỏi địa chỉ của bạn bè trong lớp, tất nhiên là bằng tiếng Anh. Hôm sau về khoe là đã hỏi được bạn A, bạn B rồi. Nghe cũng thấy vui vui.
Kết quả ban đầu
Sau vài buổi vật lộn, thì cu cậu nhà mình cũng đã nắm được cơ bản từ vựng và mẫu câu của Unit 1. Nó đã biết cách hỏi và trả lời về địa chỉ, tuy đôi lúc vẫn còn nhầm lẫn chút xíu. Quan trọng là nó không còn sợ khi nhìn thấy mấy câu hỏi này nữa.
Mình thấy rằng, học tiếng Anh cho trẻ con, nhất là ở lứa tuổi lớp 5 này, thì cái quan trọng nhất là tạo được sự hứng thú và liên hệ được với thực tế. Chứ cứ bắt nó học vẹt thì chán lắm, mà cũng nhanh quên nữa.
Đấy, sơ sơ quá trình của mình là thế. Mình cũng không phải giáo viên gì đâu, chỉ là chia sẻ kinh nghiệm thực tế của một ông bố tự mày mò dạy con học ở nhà thôi. Các bác có cách nào hay hơn thì chia sẻ thêm để mình học hỏi với nhé. Chứ hành trình tiếng Anh này còn dài lắm!